Áo trắng một chiều mây bay qua phố
Em về gót nhỏ bóng ngả bâng khuâng
Làn tóc tơ buông suối nguồn óng ả
Bờ vai thon thả êm mát lụa là
Anh dựa tường hoa mắt gầy sâu trũng
Bài thơ ý vụng nắn nót ươm trao
Ong bướm lao xao chim chào khuyến khích
Chân nghe nặng chịch tim nhịp liên hồi
Em đã qua rồi con đường vắng vẻ
Lang thang có kẻ vương vấn đi tìm
Chút bóng chút hình chút hương trong gió
Phượng rơi cuốn đỏ những dấu xe đời
Chim cá tăm hơi từ ngày xa lớp
Bèo mây tan hợp người chẳng quay về
Rong ruổi đường quê vai sờn áo lính
Nằm đêm chợt tỉnh mộng trắng sân trường
Nhớ những con đường me xanh rủ lá
Cây cao bóng cả quãng mát trưa hè
Nhớ cánh tay che nghiêng đầu nheo nắng
Cặp lơi thủng thẳng dại bước si tình
Đâu bóng đâu hình giờ đây xa quá
Đường đi muôn ngả một lối chưa quên
Ký ức thân quen theo về một chuyến
Bụi bay gió quyến mờ dấu chân xưa
Góc phố giăng mưa cà phê mặn đắng
Phai mờ ảo ảnh dáng cũ nhạt nhòa
Tình khó phôi pha gửi thơ cho nhạc
Tìm trong tiếng hát một thuở yêu thầm
U hoài một mối tình câm
Ngẩn ngơ cung bậc tiếng cầm thiết tha
Lối guốc xưa bóng mờ xa
Bâng khuâng phượng thắm trông hoa nhớ người
Mắt xưa si dại mây trời
Môi xưa câm nín những lời yêu thương
Về đây chốn cũ tìm hương
Mưa bay chỉ thấy phố phường chật đông
Áo xưa trắng mộng còn mong
Hương xưa ảo ảnh nỗi lòng riêng mang
2/2024
Quang Dương
No comments:
Post a Comment