Có nắng mà cũng lạnh
Giữa trưa mà đang run
Áo quần dày ba lớp
Co ro còn lom khom
Phải chăng mình đã già
Phải chăng mình đã yếu
Phải chăng mặt trời nguội
Phải chăng gió chẳng ngừng
Mùa đông có nắng sưởi
Hiên sau có ghế ngồi
Gần bên có cúc dại
Được thế đã là may
Thân tha hương viễn xứ
Lao đao kể từ ngày
Mặn đắng hồn xát mãi
Mây xám vẫn ngàn bay
Bao nhiêu rổi năm tận
Bao nhiêu rồi mùa sang
Bấy nhiêu lần ngán ngẩm
Bấy nhiêu lần hoang mang
Xứ này cây cao quá
Đất này khô cội cằn
Không khí hanh chẳng ẩm
Cỏ hoa cũng lạnh lùng
Chỉ còn là quá khứ
Giọt mồ hôi lưng trần
Tắm sông còn nghịch nước
Đội mưa nào phân vân
Chỉ còn là ký ức
Bụi chuối xanh ao bèo
Tầm giuộc me cóc ổi
Trũng thấp đồng mượt rêu
Chỉ còn là hoài niệm
Mái tranh khói lam chiều
Um tùm lau cói sậy
Xao xác bìm bịp kêu
Chỉ còn là dĩ vãng
Giàn thiên lý bên nhà
Khóm hoa dừa móng nước
Luống dưa gang nương cà
Chỉ còn là tưởng tiếc
Mùi khoai nướng thơm vàng
Tiếng bắp rang lốp bốp
Lời ê a rộn ràng
Buồn thương vương màu mắt
Sương giăng núi chập chùng
Thoảng đâu chừng xa lắng
Tiếng ngỗng vào thinh không
Lọng cọng lấy kẹo gừng
Loay hoay pha trà nóng
Thịt da dở chịu rét
Thì sưởi ấm cõi lòng
Có nắng mà cũng lạnh
Giữa trưa mà đang run
Vào giường trùm chăn vậy
Nằm lâu rồi đã quen
12/2024
QD
No comments:
Post a Comment