Friday, September 27, 2013

Tình Em Tình Anh

Tình em trăng Thu tỏ
Tình anh khói mờ mây
Tình em sương nhánh cỏ
Tình anh nắng hanh vầy

Em nép hồn mai trắng
Anh xoáy ngọn Đông hàn
Em phiêu du cánh nhạn
Anh giọt sầu giăng ngang

Trăng tròn rồi trăng khuyết
Sương đọng rồi sương tan
Tình em là vĩnh cửu
Tình anh còn đa mang

Mai trắng mãi tinh khôi
Đâu chấp gió Đông cười
Nhạn bay vàng Thu tới
Gọi mưa mát cho đời

Ai bảo em chung thủy
Ai bảo anh vô tình
Hai đứa buồn cười nhỉ
Kỵ thế sao sắt cầm?


Quang Dương

Trời Đất Chuyển Mình Thu

Sáng nay ra vườn
Se se da thịt

Cây ngọc lan hoa vẫn nở
Những búp thon ngà vẫn e ấp mọng
Hương đưa dìu dịu gió ban mai
Có vài phiến lá chớm ngả màu
Như để tiệp với những chùm hồng mềm ưng ửng
Nửa phơn phớt xanh nửa vàng cam lấm chấm
Đong đưa nặng trĩu đầy cành
Cạnh thân lựu còn sót loe hoe vài trái
Vỏ màu đỏ nâu và lá cũng héo hon
Rụng rơi tròn một góc sân

Tiếng nhạn trên cao chợt khoan chợt nhặt
Vẳng vào tầng không lờ lững vạt mây trôi

Bên hiên hàng xóm em bé theo mẹ đến trường
Tấm khăn len tím nhạt
Đôi giầy lông trắng tinh viền ấm cổ chân
Càng thêm ấm hai bàn tay âu yếm
Ẵm bé lên ghế, gài dây, đóng cửa
Tiếng máy êm hơn tiếng bánh xe lăn

Lững thững quay vào
Một bàn tay quen thuộc
Choàng cho chiếc áo khoác ngoài
Và một giọng nói cũng đã quá quen thuộc:

“Mặc thêm vào kẻo lạnh,
Đất trời đang chuyển mình Thu”

Quang Dương 

Saturday, September 14, 2013

Hoa hay Người?

Bách bộ chiều phai chốn lâm viên
Mở lòng thơ thới với thiên nhiên
Cây cao bóng cả quanh co suối
Sừng sững uy nghi núi vách liền

Lững thững ru hồn tiếng thông reo
Xa xa uốn khúc lượn nghiêng đèo
Lá xanh che mắt gai chen gót
Mây bạc giăng ghềnh đá đẫm rêu

Dừng chân đứng ngắm cảnh tà dương
Thoảng nghe trong gió một làn hương
Thơm thơm dìu dịu mơn khứu giác
Sảng khoái lâng lâng thích lạ thường

Mùi đâu thanh khiết huệ hay lan?
Không phải, hình như của quỳnh, ban?
Cũng không, chắc của ngâu, sen, sứ?
Dị thảo kỳ hoa, cõi thượng ngàn?

Mỏi mắt tìm nhưng chẳng gặp hoa
Chập chờn nơi khóm trúc gần xa
Hình như thấp thoáng đôi tà áo
Ẩn hiện vàng theo vệt nắng nhòa

Men bên triền đá bước rảo chân
Tầm hoa bất khả, ngộ tao nhân!?
Vén lá nhìn quanh sao chẳng thấy
Vô duyên bất kiến dạ bần thần

Hương đưa lãng đãng vẫn còn đây
Ngơ ngác trông lên bóng phủ dày
Chợt thấy tầm cao bông phiến lạ
Lan rừng có phải nhụy vàng hây?

Một mình khoe sắc chốn sơn lâm
Nhất đóa tinh hoa bách thảo trầm
Chẳng biết mùi thơm vương nhẹ nãy
Của hoa hay của mỹ nhân thầm?

Đảo mắt nhìn mau vẫn chẳng ai
Vi vu gió lạnh chớm gai người
Nỗi lòng nghi hoặc: hoa hay áo?
Bóng ngả chim bay xạm đất trời

Lần lữa ra về luống ngẩn ngơ
Cõi thanh lòng tục, thật hay mơ?
Áo, hoa, người, cảnh, hương theo mãi
Bến vắng lên xe d thẫn thờ

Quang Dương