Saturday, September 14, 2013

Hoa hay Người?

Bách bộ chiều phai chốn lâm viên
Mở lòng thơ thới với thiên nhiên
Cây cao bóng cả quanh co suối
Sừng sững uy nghi núi vách liền

Lững thững ru hồn tiếng thông reo
Xa xa uốn khúc lượn nghiêng đèo
Lá xanh che mắt gai chen gót
Mây bạc giăng ghềnh đá đẫm rêu

Dừng chân đứng ngắm cảnh tà dương
Thoảng nghe trong gió một làn hương
Thơm thơm dìu dịu mơn khứu giác
Sảng khoái lâng lâng thích lạ thường

Mùi đâu thanh khiết huệ hay lan?
Không phải, hình như của quỳnh, ban?
Cũng không, chắc của ngâu, sen, sứ?
Dị thảo kỳ hoa, cõi thượng ngàn?

Mỏi mắt tìm nhưng chẳng gặp hoa
Chập chờn nơi khóm trúc gần xa
Hình như thấp thoáng đôi tà áo
Ẩn hiện vàng theo vệt nắng nhòa

Men bên triền đá bước rảo chân
Tầm hoa bất khả, ngộ tao nhân!?
Vén lá nhìn quanh sao chẳng thấy
Vô duyên bất kiến dạ bần thần

Hương đưa lãng đãng vẫn còn đây
Ngơ ngác trông lên bóng phủ dày
Chợt thấy tầm cao bông phiến lạ
Lan rừng có phải nhụy vàng hây?

Một mình khoe sắc chốn sơn lâm
Nhất đóa tinh hoa bách thảo trầm
Chẳng biết mùi thơm vương nhẹ nãy
Của hoa hay của mỹ nhân thầm?

Đảo mắt nhìn mau vẫn chẳng ai
Vi vu gió lạnh chớm gai người
Nỗi lòng nghi hoặc: hoa hay áo?
Bóng ngả chim bay xạm đất trời

Lần lữa ra về luống ngẩn ngơ
Cõi thanh lòng tục, thật hay mơ?
Áo, hoa, người, cảnh, hương theo mãi
Bến vắng lên xe d thẫn thờ

Quang Dương

No comments:

Post a Comment