Một ngày buồn xưa cũ
Mẹ úp mặt vào tay
Đôi vai gầy rung động
Tiếng nấc trong đêm dày
Nước mắt mẹ nhạt nhòa
Lã chã xuống thềm hoa
Khuya rồi mẹ vẫn khóc
Giọt mưa rơi hiên nhà
Chỉ nghe mẹ nghẹn thầm:
“Anh ơi!…” day dứt lòng
“Oan khiên!… Trời!” nức nở
Chợt gió lùa qua song
Gạt lệ mẹ ôm con
Mắt nai con ngây tròn
Tuổi thơ nào hay biết
Mắt mẹ lại tuôn dòng
Từ đấy trên bàn thờ
Thêm ảnh cha mờ mờ
Bồng con lên mẹ khấn
Nhìn cha con ngẩn ngơ
Từ đấy mẹ tảo tần
Sớm hôm mưa nắng dầm
Nuôi con mẹ bất kể
Tàn phai hương sắc dần
Anh em con lớn lên
Trong vòng tay mẹ hiền
Dưỡng nuôi cùng bảo bọc
Dạy dỗ và nhủ khuyên:
“Con ơi hãy nhớ lời
Lớn lên và làm người
Ngẩng cao đầu mà đứng
Hiên ngang theo giống nòi
Sống cho đúng nghĩa nhân
Công lý và bao dung
Hãy giữ tâm trong sạch
Yêu nước cùng thương dân”
Giữa dòng đời nghiệt ngã
Giữa giông tố phong ba
Giữa điêu ngoa dối trá
Giữa bất nhân gian tà
Giữa những kẻ quyền uy
Mà đang tâm lụy quỳ
Với dân thì tàn ác
Với giặc thì phục quy
Cùng những chuyện đảo điên
Ngược với bao tuyên truyền
Từng tráo trơ nhồi nhét
Ngày đêm khắp ba miền
Dần dần con đã hiểu
Những sự thật hiển nhiên
Đang phơi bày tất cả
Đâu chân lý, tà quyền
Đâu mới là lẽ sống
Đâu mới là đường ngay
Đâu là phường bán nước
Đâu là quân cướp ngày
Cùng các bạn chúng con
Tuổi trẻ Việt Nam còn
Chung nỗi đau dân tộc
Yêu nước niềm sắt son
Chúng con nguyện bước nhanh
Tiếp nối chí hùng anh
Bạo quyền và độc đảng
Cương quyết còn đấu tranh
Chúng con nguyện xả thân
Theo gương bao tiền nhân
Giúp dân và giữ nước
Giặc chôn thây bao lần
Đường đi dẫu chông gai
Đích đến không còn dài
Mọi người đều đã rõ
Thấp thoáng hương hoa nhài
Tóc mẹ đã muối tiêu
Sương tuyết phôi pha nhiều
Bên hình cha cương nghị
Dõi bước con bao chiều
Phảng phất khói trầm lan
Lung linh ánh nến vàng
Con đứng nghiêm chào kính
Cha: Anh hùng Việt Nam!
Quang Dương
4/2012
Bạn xa trăng song thưa * Bạn gần đèn khơi tỏ * Tri kỷ bóng trên tường * Tri âm sầu cố hương
Thursday, April 19, 2012
Tháng Tư Từ Đấy
Tháng tư buồn, tháng Tư tả tơi
Tháng Tư đen xạm cả đất trời
Tháng Tư hư ảo đầy huyễn mộng
Tan tác chia lìa máu lệ rơi
Tháng Tư gãy súng tháng Tư sầu
Tháng Tư tủi nhục tháng Tư đau
Tháng Tư oan nghiệt trùm tang tóc
Nộ khí xung tràn uất nghẹn sâu
Từ đấy chỉ toàn những tháng Tư
Miền Nam khóc hận xiết rên từ
Tập trung cải tạo sâu rừng tuốt
Tư sản cào bằng rõ thực hư
Từ đấy bắt đầu tiếng thở than
Đày kinh tế mới ngập xương tàn
Lừa dân trắng trợn hai lần đổi
Tiền cướp ban ngày thắt ruột gan
Từ đấy tiếp dần chuỗi bi thương
Công thương nghiệp cũ nát tan đường
Thủ công tổ hợp gom rồi phá
Hợp tác chưa bày đã nhiễu nhương
Từ đấy cũng là thấu đắng cay
Ruộng nương vườn tược vốn bao ngày
Xung công tập thể lên làm chủ
Làm chủ nhưng là chủ trắng tay
Từ đấy chẳng còn lễ, nghĩa, nhân
Văn chương nô dịch, giáo khoa lầm
Gia đình lụn bại, suy phong hóa
Mỹ tục tiêu ma, đạo đức trầm
Từ đấy mộ phần xơ xác rêu
Hương linh tử sĩ xót xa nhiều
Tiếc Thương tượng cũ đâu ngồi khóc?
Bia mạc anh hùng phai nét xiêu
Từ đấy tan hoang những miếu chùa
Thánh đường ngơ ngác tiếng chuông đưa
Mưa mau nức nở lời kinh khổn
Gió nấc sụt sùi tiếng khấn thưa
Từ đấy sâu bọ lên làm người
Còn người xuống quá kiếp loi ngoi
Thị thành tất bật thay màu áo
Phố chợ đông chen chật giống đười
Từ đấy nảy sinh những dối gian
Lưu manh lừa đảo tệ lan tràn
Vắng dần những giọng lời êm ái
Vung vãi đầy đường tiếng chói ngang
Từ đấy bo bo ăn thay cơm
Khoai lang độn sắn muối thay đường
Xuyên tâm liên trị luôn trăm bệnh
Áo đụp che quần vốn rách bươm
Từ đấy ngập trời tiếng oán than
Đau thương đày đọa xiết khôn hàn
Đói cơm rách áo buồn lưu lạc
Nay chợ, mai cầu, mốt nghĩa trang
Từ đấy xa rồi bút mực thơm
Xa luôn sách vở, bướm hoa vờn
Xa người em nhỏ chiều tan học
Xa biệt khung trời nắng lụa mơn
Từ đấy biển Đông dậy thét gào
Thuyền mành bao lượt lướt trùng cao
Liều cơn hồng thủy chao đầu sóng
Gạt lệ nhìn quê mạnh nhún sào
Từ đấy trong lòng vẫn nấu nung
Tâm can khắc khoải xót xa cùng
Nhớ thương quê mẹ đau đòi đoạn
Bao mạng oan người đã thác chung
Từ đấy ngậm ngùi băm bẩy năm
Đèn chong riêng bóng tuyết sương dầm
Bao canh khuya thức đầu phôi bạc
Văng vẳng trong đêm quốc gọi thầm
Quang Dương
4/2012
Tháng Tư đen xạm cả đất trời
Tháng Tư hư ảo đầy huyễn mộng
Tan tác chia lìa máu lệ rơi
Tháng Tư gãy súng tháng Tư sầu
Tháng Tư tủi nhục tháng Tư đau
Tháng Tư oan nghiệt trùm tang tóc
Nộ khí xung tràn uất nghẹn sâu
Từ đấy chỉ toàn những tháng Tư
Miền Nam khóc hận xiết rên từ
Tập trung cải tạo sâu rừng tuốt
Tư sản cào bằng rõ thực hư
Từ đấy bắt đầu tiếng thở than
Đày kinh tế mới ngập xương tàn
Lừa dân trắng trợn hai lần đổi
Tiền cướp ban ngày thắt ruột gan
Từ đấy tiếp dần chuỗi bi thương
Công thương nghiệp cũ nát tan đường
Thủ công tổ hợp gom rồi phá
Hợp tác chưa bày đã nhiễu nhương
Từ đấy cũng là thấu đắng cay
Ruộng nương vườn tược vốn bao ngày
Xung công tập thể lên làm chủ
Làm chủ nhưng là chủ trắng tay
Từ đấy chẳng còn lễ, nghĩa, nhân
Văn chương nô dịch, giáo khoa lầm
Gia đình lụn bại, suy phong hóa
Mỹ tục tiêu ma, đạo đức trầm
Từ đấy mộ phần xơ xác rêu
Hương linh tử sĩ xót xa nhiều
Tiếc Thương tượng cũ đâu ngồi khóc?
Bia mạc anh hùng phai nét xiêu
Từ đấy tan hoang những miếu chùa
Thánh đường ngơ ngác tiếng chuông đưa
Mưa mau nức nở lời kinh khổn
Gió nấc sụt sùi tiếng khấn thưa
Từ đấy sâu bọ lên làm người
Còn người xuống quá kiếp loi ngoi
Thị thành tất bật thay màu áo
Phố chợ đông chen chật giống đười
Từ đấy nảy sinh những dối gian
Lưu manh lừa đảo tệ lan tràn
Vắng dần những giọng lời êm ái
Vung vãi đầy đường tiếng chói ngang
Từ đấy bo bo ăn thay cơm
Khoai lang độn sắn muối thay đường
Xuyên tâm liên trị luôn trăm bệnh
Áo đụp che quần vốn rách bươm
Từ đấy ngập trời tiếng oán than
Đau thương đày đọa xiết khôn hàn
Đói cơm rách áo buồn lưu lạc
Nay chợ, mai cầu, mốt nghĩa trang
Từ đấy xa rồi bút mực thơm
Xa luôn sách vở, bướm hoa vờn
Xa người em nhỏ chiều tan học
Xa biệt khung trời nắng lụa mơn
Từ đấy biển Đông dậy thét gào
Thuyền mành bao lượt lướt trùng cao
Liều cơn hồng thủy chao đầu sóng
Gạt lệ nhìn quê mạnh nhún sào
Từ đấy trong lòng vẫn nấu nung
Tâm can khắc khoải xót xa cùng
Nhớ thương quê mẹ đau đòi đoạn
Bao mạng oan người đã thác chung
Từ đấy ngậm ngùi băm bẩy năm
Đèn chong riêng bóng tuyết sương dầm
Bao canh khuya thức đầu phôi bạc
Văng vẳng trong đêm quốc gọi thầm
Quang Dương
4/2012
Subscribe to:
Posts (Atom)