Wednesday, February 26, 2014

Người Không Hòa Hợp Với Cộng






















Hoà Hợp Hòa Giải? Còn Khuya!

Người không hòa hợp với quỷ
Người không hòa hợp với ma
Người không hòa hợp với đạo tặc gian tà
Người không hòa hợp với ác ôn côn đồ Cộng phỉ

Người là Người quang minh chính đại
Người đối xử thật lòng, hết lượng bao dung
Nhưng Người không bao giờ có thể sống chung
Với quỷ, với ma, với đạo tặc gian tà
Và nhất là với bọn Cộng bất nhân, vô thần, vô tổ quốc

Hỡi những tên Cộng ác ôn, lưu manh, xảo quyệt
Tuy mang hình Người nhưng bây còn dối trá hơn ma
Ác độc hơn đạo tặc gian tà và hung hiểm hơn mọi loài quỷ dữ
Thì làm sao Người có thể ở gần, nói chi đến chuyện sống chung
Hòa hợp hòa giải nắm tay cùng bước

Không, trăm vạn lần không, ngàn vạn lần không
Dẫu bọn bây có điểm phấn tô son, biến hình đổi dáng
Múa mỏ khua mồm, gióng trống dọng chiêng
Nhử miếng quê hương khế ngọt với kim tiền
Cũng không thể lừa được Người vốn đã nhiều lần vướng hại

Không, nhất định là không, không bao giờ lặp lại
Những thảm cảnh kinh hoàng, mất mát đau thương
Những đớn đau khổ ải, tủi nhục trăm đường
Mà Người phải chịu khi lỡ sống chung với bầy Cộng dữ

Hãy vất bỏ lớp ngụy trang đi hỡi đám ác ôn hình nhân dạ thú
Những lát son hôi, phấn trát tã rời
Những xoen xoét tuyên truyền chót lưỡi đầu môi
Chẳng bịp được ai mà càng khiến Người thêm khinh bỉ

Bây đã hiện nguyên hình xấu xa hơn cả loài ma quỷ
Lộ ra thói quen của một thời rừng rú hốc hang
Hành động rập rình như đám cướp cạn hung tàn
Làm người không muốn lại muốn làm con hay vật

Hòa hợp với chúng bây để sáng còn tối mất
Hòa giải với chúng bây rồi một cổ hai tròng
Sống với bọn bây là trọn kiếp khom lưng
Chịu ách nô lệ triền miên trong bóng tối

Bản chất chúng bây sẽ chẳng bao giờ thay đổi
Nếu có đổi thay thì chỉ càng xấu xa thêm
Lừa gạt, tham ô, trấn lột ngày đêm
Tay trước bắt tay sau luồn họng xiết

Còn đợi mong gì nơi đám gian hùng khốn kiếp
Các bạn ơi chúng đâu phải là Người
Chớ tin lời đem trứng gửi nhầm nơi
Lỡ chân bước trao thân bầy Cộng ác  

Thời của bọn Cộng đã hết rồi và nay chỉ còn chờ chết
Chết xú ô danh chết nhục chết hèn
Khi toàn dân Việt đã quyết vùng lên
Đập tan cái đảng bạo tàn Hán nô vong bản

Vài năm nữa thôi các bạn ơi hết thời Cộng sản
Đất quê hương lại tươi rợp bóng cờ vàng
Khúc Tự do, Công bằng, Dân chủ lại hòa vang
Chung xây đắp non sông rền tiếng gọi

Quang Dương

Saturday, February 15, 2014

Xin Nhớ Mình Việt Nam

Nhiều lúc nghĩ thấy buồn
Đất nước mình khổ luôn
Dân tộc mình vất vả
Lận đận mãi vẫn còn

Nguyên cớ bởi tại đâu
Thống nhất đã từ lâu
Vết thương không hàn gắn
Sao cứ còn đào sâu?

Nhưng hàn gắn sao nổi
Khi những kẻ cầm quyền
Với ảo vọng cuồng điên
Vẫn bạo tàn y nguyên

Vẫn độc tài độc đảng
Xem dân như kẻ thù
Nịnh Bắc triều làm bạn
Biến cả nước thành tù

Nhìn đâu cũng nghi ngờ
Ai khiếu kiện làm ngơ
Biểu tình vu phản động
Yêu nước đập không chờ

Lãnh đạo bao nhiêu năm
Đất nước vẫn dậm chân
Cán bộ giàu nứt đố
Dân nghèo còn xương khô

Nạn tham ô ăn cắp
Mỗi ngày một trầm trọng
Nền văn hóa, giáo dục
Đang bên bờ vực thẳm

Nói gì đến kinh tế
Toàn dựa vào ngoại bang
Còn ngân hàng, tài chánh
Khánh tận lo xếp hàng

Làm sao khác hơn được
Khi chế độ đảng quyền
Chỉ bao gồm những kẻ
Thích tô hồng hơn chuyên

Thích nói hơn thích nghe
Đỉnh cao cứ mãi khoe
Mà rặt phường ăn cướp
Xỏ lá và ba que

Bám đuôi bọn Tàu Cộng
Tưởng như thần hộ mạng
Có biết đâu thần chết
Đang chờ ngày đoạt mệnh

Tình hình quá bi đát
Bởi sự thật rõ ràng
Đảng Cộng còn ngự trị
Đất nước còn tan hoang

Rồi một ngày xấu nhất
Cộng đảng cũng cuốn cờ
Nhưng nước mình cũng mất
Mà mất tự bao giờ

Ai dửng dưng không tin
Xin thôi thành vong bản
Ai thờ ơ vô cảm
Xin nhớ mình Việt Nam


Quang Dương

Lỗi Tại Ai?

Buổi sáng nâng tách trà
Đưa lên miệng khề khà
Chợt giật mình bỏ xuống
Trà Made in China!

Buổi trưa xúc thìa cơm
Hơi bốc mùi thơm thơm
Nhưng vừa nhai vừa ớn
Nhựa dẻo, thuốc gì bơm?

Buổi chiều bóc trái chuối
Lưng lửng dạ tưởng vui
Vỏ vàng thịt mềm rượi
Lại ủ hoá chất rồi!

Buổi tối thôi nhịn ăn
Uống đỡ sinh tố xanh
Củ, quả, rau xay lẫn
Sao thấy mùi hăng hăng?

Chán quá thời Cộng Sản
Uống ăn gì cũng ngán
Không ăn thì bụng đói
Ăn có ngày mất mạng

Hàng giả hoá chất độc
Chiêu mánh biến vạn thiên
Kim tiền che lý trí
Lợi nhuận mờ lương tâm

Lỗi này hỏi tại ai?
Tại ông Trời thù dai
Gọi dân mình không “dạ”
Hay người mình kém tài?

Không, không phải vậy đâu
Tại chạy theo thằng Tàu
Tổ sư chơi hàng giả
Nhiễm tật nó chứ đâu

Đầu độc dân Việt Nam
Vốn là nghề của chàng
Thêm một công hai việc
Tuồn lén hàng giả gian

Biết gần mực thì đen
Sao chẳng chịu gần đèn?
Trao thân nhầm tướng cướp
Còn ôm nó mà khen!

Lỗi đích danh đảng Cộng
Bán nước và hại dân
Với giặc thì khiếp hãi
Với dân như hung thần

Lỗi cũng bọn cán gộc
Có mắt mà như mù
Bởi còn lo vơ vét
Ấm thân xong là … vù

Tình thế đã cấp bách
Sao đành chịu chết mòn
Chỉ còn mỗi một cách
Vùng lên thôi bà con!


Quang Dương

Monday, February 3, 2014

Thơ Xuân Giáp Ngọ

Ai đợi Xuân về tôi chẳng Xuân
Ai mong Tết đến tôi nào cần
Tết dấu trong lòng xưa đã Tết
Xuân chường ngoài phố lạ chi Xuân  
Giáp Ngọ năm xưa đau nửa nước
Giáp Ngọ năm này hận quốc vong
Sáu mươi mùa lệ hoen còn tủi
Song đã rền vang sóng cuộn ầm

Song đã rền vang sóng cuộn ầm
Cao trào dân chủ bước tiên phong
Blogger Mạng Lưới bay tường lửa
Phản kháng No-U giặc hãi thầm
Hà Nội dân oan tràn khiếu kiện
Sài Gòn giới trẻ ngập tung quân
Lung lay cờ đỏ sao nghiêng rụng
Giáp Ngọ vùng lên đích đã gần

Quang Dương (Xuân Giáp Ngọ 2014)

Để Mua Gì?


Những phiến lá rơi rơi
Rơi ngập cả khung trời
Tròn tròn xinh nho nhỏ
Như đồng tiền đang rơi

Ừ nhỉ, ước gì lá
Cũng đáng giá như tiền
Thì anh sẽ gom cả
Để mua được nàng tiên

Nhưng chắc chẳng mua tiên
Tiên dẫu đẹp dẫu hiền
Làm sao bằng em được
Người trong mơ vẹn tuyền

Anh sẽ để mua trăng
Trăng rằm sáng lung linh
Nhưng trăng lại đang thẹn
Khi em vừa nhìn lên

Hay anh để mua hoa
Hoa khắp thế gian nhà
Nhưng hương hoa chẳng thấm
Hương trinh nữ ngọc ngà

Hay anh để mua nhạc
Đàn trỗi khúc tình tang
Tiếng ngân dầu não nuột
Thánh thót thua oanh vàng

Vậy thôi anh mua sách
Túi khôn của bao đời
Vẫn không qua ánh mắt
Soi thấu trái tim người

Thế thì anh mua gì?
Người trong mộng yêu ơi!
Để sánh cùng em nhỉ
Lá ngoài kia vẫn rơi

Thôi, thôi, anh mua gió
Ru anh vào giấc ngủ
Tìm em trong chiêm bao
Tiền kiếp mỹ nhân nào?

Bồng bềnh trong ảo ảnh
Chập chờn nơi tiềm thức
Một bóng vừa thoáng qua
Tỉnh rồi lại xa khuất


Quang Dương

Bắt Đền, Bắt Đền

Bắt đền, bắt đền
Bắt đền anh đấy
Người đâu lạ vậy
Từ đâu đến đây
Làm rối bao điều

Bắt đền, bắt đền
Bắt đền anh đấy
Tóc thề từ ấy
Thôi cột đuôi gà

Bắt đền, bắt đền
Bắt đền anh đấy
Tay ngoan từ ấy
Vân vê áo tà

Bắt đền, bắt đền
Bắt đền anh đấy
Chân nhanh từ ấy
Quên đi nhảy cò

Bắt đền, bắt đền
Bắt đền anh đấy
Mắt xanh từ ấy
Vương nét mơ huyền

Bắt đền, bắt đền
Bắt đền anh đấy
Miệng xinh từ ấy
Ấp úng sai lời

Bắt đền, bắt đền
Bắt đền anh đấy
Tâm tư từ ấy
Học không thuộc bài

Bắt đền, bắt đền
Bắt đền anh đấy
Tập thơm từ ấy
Len bức thư tình

Bắt đền, bắt đền
Bắt đền anh đấy
Môi hồng từ ấy
Nhớ một thỏi son

Bắt đền, bắt đền
Bắt đền anh đấy
Chỉ tại anh thôi
Nhí nhảnh đâu rồi?
Vô tư đâu rồi?

Quang Dương

Già Đi Chợ Tết

Ừ thì Xuân lại về
Ừ thì Tết sắp đến
Rộn rịp cúc, lan, mai
Xôn xao đào, quất, tắc
Màu sắc đánh vào mắt
Hương hoa đập vào mũi
Nheo nhéo tiếng bên tai
Ngật ngầy hơi bánh trái
Chen chúc ôi, quá đông
Người luồn len lách đại

Thân già ngồi thở dốc
Bước chân sao khó nhọc
Mới lết qua một vòng
Chưa mua được món gì
Mà đã muốn kiệt sức
Vậy mà vẫn ùn ùn
Người đâu phăm phăm đến
Xe đâu phóng phóng vào
Ai cũng ham mừng Xuân
Ai cũng đòi sắm Tết
Nhìn không mà phát mệt

Làm như không chơi Xuân
Thiên hạ rầu muốn chết
Làm như chậm hưởng Tết
Người ta buồn nẫu ruột
Làm như thiếu cành hoa
Nhà tưởng có đám ma
Làm như vắng hộp mứt
Mồm miệng sẽ nhạt thếch
Làm như thưa vồn vã
Nhìn nhau như người ngoài
Làm như dưa, đủ, xoài
Nằm chơi tiền rủng rỉnh
Làm như gạo vơi chĩnh
Ôm bụng đói cả năm

Thôi thì kệ thiên hạ
Thôi thì mặc người ta
Ai thích Xuân cứ Xuân
Ai thèm Tết cứ Tết
Xuân là của tạo hóa
Tết là của muôn nhà
Đâu phải của riêng ta
Lọm khọm cái anh già

Mà chui vào làm gì
Để bây giờ than thở
Mà đi ngang làm chi
Để mặt mày bí xị
Tết năm sau thì nhớ
Cột chân nằm ở nhà
Xuân năm sau thì nhớ
Đắp chăn chờ Xuân qua
Khỏi bực mình vì Tết
Đỡ nhức đầu vì Xuân
Nhớ giùm đó nghe cha
Lẩm cẩm quá anh già!


Quang Dương