Friday, January 19, 2018

Vi-rút cúm, mi là ai?












Vi-rút cúm, kẻ thù xấu mặt
Mi là ai mà mang hại cho người
Mùa lạnh về mi tác quái tác oai
Người co cụm còn mi bành trướng!

Mi đi đến đâu mọi người hoảng trốn
Mi không hình hài nhưng mang lưỡi hái tử thần
Đã tự ngày xưa mi mặc sức ra quân
Đánh những trận cho thế nhân xính vính

Có đôi năm mi bận lo toan tính
Nên chỉ gây vài tổn thất trung bình
Có năm thì mi bỗng chợt nổi hung
Gieo đau khổ bày bi thương tang tóc

Như năm nay mọi người cao cảnh giác
Đã phòng ngừa dịch cúm tự tháng mười
Yên trí rằng có bịnh chỉ lai rai
Ho, sổ mũi, nhức đầu vài ba bữa

Ai nào ngờ năm nay mi lộng dữ
Mi tung hoành ngang dọc khắp nhà nhà
Lớn bé trẻ già mi chẳng nể tha
Mới vào trận mà mấy chục người thiệt mạng

Mi ra chiêu âm thầm người khó đoán
Trải thời gian mi biến hoá khôn lường
Thay dạng đổi hình lách thuốc chủng luôn
Khiến nhân loại truy lùng nhiều vất vả

Nghe nói thuốc năm nay thua hiệu quả
Dẫu chủng rồi vi-rút vẫn xem lờn
Nhưng chủng thì tuy vậy cũng còn hơn
Người không chủng như đơn thương độc mã

Người không chủng lại hay coi thường quá
Tưởng chỉ là nóng mệt nhẹ qua cơn
Như cảm xoàng đâu viện đến linh đơn
Hoặc thầy thuốc cầu cho toa bắt mạch

Cứ đi học, đi làm, vui ca nhạc
Lơ bệnh đi sẽ khỏi tự lúc nào
Cơm tấm sườn bì, hủ tiếu, bánh bao
Thêm phở nữa xơi vào cho chóng khoẻ

Ai có ngờ địch quân đang luồn lẹ
Hoả lực dồi dào bố trí khắp châu thân
Đợi đúng ngày giờ là ra sức tấn công
Cùng một lúc làm sao người chống đỡ?

Khi nước đến chân giật mình thì đã trễ
Dẫu Hoa Đà, Biển Thước cũng chào thua
Thương một đời vừa sáng nắng chiều mưa
Tội một kiếp nghiệp trần chưa nhẹ gánh

Vi-rút cúm, kẻ thù giấu mặt
Mi sợ gì mà chưa dám công khai
Tuyết lạnh mưa rơi sao mi vẫn miệt mài
Gieo sầu não cho con người lắm thế?

Ta mong sao có một ngày đại hỉ
Các khoa học gia chế được thuốc thần tiên
Vi-rút cúm dù biến hoá tựa Tề Thiên
Cũng bị nhốt vào trong lò bát quái

Cùng là ngày hoan ca của nhân loại
Mọi giống vi trùng, vi-rút bệnh đều tiêu
Ngay cả ung thư ác tính, hiểm nghèo
Đều biến mất chẳng bao giờ còn nữa

Mùa cúm 2017-2018 Quang Dương

Sunday, January 14, 2018

Thời gian, ôi thời gian!










Thoáng đã hết một ngày
Buổi sáng chớm vừa đây
Vèo đã xong một tuần
Mới Thứ Hai loanh quanh

Một tháng sao quá nhanh
Tờ lịch không kịp bóc
Một năm qua thật lẹ
Bức tranh còn đang vẽ

Sách mua chưa kịp đọc
Bản thảo viết dở dang
Cốt truyện chưa thành hình
Bút mực nằm tênh hênh

Thời gian, ôi thời gian!
Mấy chốc mình đã già
Thời gian, ôi thời gian!
Tia nắng hồng nhạt xa

Tuổi trẻ nay còn đâu?
Trời đất xám một màu
Nhìn quanh toàn quá khứ
Tương lai mờ mịt sâu

Thời gian, ôi thời gian!
Ai mong ước tiền bạc
Tôi chỉ xin thời gian
Ai khấn cầu sức khoẻ
Tôi chỉ cần thời gian

Thời gian, ôi thời gian!
Mi là cái chi chi?
Lạnh lùng và bền bỉ
Cuốn phăng hết mọi thứ
Già dần rồi chết đi

Thời gian, ôi thời gian!
Tay này không muốn xuôi
Chân này chưa muốn duỗi
Tâm này đâu nguội lạnh
Thân này sao rã rời?

Thời gian, ôi thời gian!
Ngươi hãy nghe ta hỏi
Làm sao cho gió lặng
Làm sao mây ngừng trôi
Dòng đời thôi tiếp nối?

Thời gian, ôi thời gian!
Cho đến tận bao giờ
Vũ trụ thành nguyên khối
Trái đất này tan hoang
Vạn vật đều trường cửu?

Hãy biến đi thời gian!

1/2018 Quang Dương