(Nhân đọc bản tin mới
nhất về việc hai người Việt bị bắt vì nghi ăn cắp bị đưa lên truyền hình Nhật
Bản. Đã có liên tiếp nhiều vụ trộm cắp tại các lân bang mà Việt kiều là thủ
phạm trong thời gian gần đây gây nhiều tủi hổ và phẫn uất trong cộng đồng người
Việt ở trong và ngoài nước. Thử hỏi nguyên do vì đâu?)
Ở một đất nước mà thói trộm cắp được xem như chuyện thường tình
và tệ nạn cướp giật lộng hành như cơm bữa mọi lúc, mọi nơi thì còn nói gì đến
thể diện quốc gia, danh dự dân tộc. Vậy mà những chuyện đó đang xảy ra nhan nhản
hàng ngày dưới cái chế độ “siêu việt” Xạo Hết Chỗ Nói tại Việt Nam mới
là đáng buồn.
Đã có quá nhiều tin tức, hình ảnh từ báo chí, truyền thanh,
truyền hình và Internet tường trình vạch mặt chỉ tên vô số trường hợp ăn cắp, ăn
cướp mà thủ phạm hầu hết thuộc đủ mọi thành phần nhung nhúc của cái Đảng gom bạo
cướp sạch. Trong đó bao gồm những quan ôn mồm to bụng lớn, ngất ngưởng hống hách
ngồi chồm chỗm trên đầu trên cổ dân đen, cho đến các cán gộc, cán gáo, cán quèn,
cán nhí, côn đồ băng đảng ỷ thế ỷ quyền hiếp đáp dân chúng. Những kẻ phạm tội này
đã không hề biết xấu hổ mà còn coi chuyện ăn cắp hay ăn cướp là những tài khôn ăn
người, những mánh lới kiếm sống, xoay sở làm giàu tự nhiên trong một xã hội đã
xáo trộn hết kỷ cương. Thượng bất chính hạ tắc loạn, gương quá xấu rành rành ra
đó làm sao không ảnh hưởng tai hại đến nền luân lý đạo đức vốn đã quá mong manh
lụn bại coi đồng tiền là trên hết.
Tệ nạn trộm cắp, cướp giựt biến thể thành nhiều hình thái tiêm
nhiễm vào cuộc sống, lan tràn phổ biến trong các tầng lớp dân chúng như một cơn
dịch bệnh lây lan hung hiểm. Nghèo phải chôm chỉa lươn lẹo đã đành, giầu cũng mánh
mung bòn rút của thiên hạ cho giầu thêm. Cặn bã xã hội phải sống bằng nghề đạo
chích giật dọc mà thượng lưu ăn trắng mặc trơn cũng xoay sở cơ hội “áp phe” kiếm
chác. Ăn cắp trong nước chưa đủ, có dịp ra nước ngoài còn ăn cắp táo tợn hơn, có
tổ chức hơn. Những quan chức phạm tội ăn cắp thường trơ trẽn chạy tội bằng cách
viện dẫn điều luật đặc miễn ngoại giao này nọ, hay chạy giấy tờ giả từ trong nước
gửi ra chứng nhận có bệnh tâm thần!? Số người Việt mắc tật “bàn tay nhám” ở ngoại
quốc nhiều đến mức tại các cửa hàng, siêu thị, quán ăn của một số nước đã phải
dựng bảng cảnh cáo tội ăn cắp bị phạt nặng bằng tiếng Việt. Thật là một điều sỉ
nhục cho quốc thể, một nỗi xấu hổ bẽ mặt cho dân tộc Việt Nam . Đếm ra, chỉ còn một số nhỏ người
dân giữ được đạo liêm sỉ và tính tự trọng, không để dính dáng vào những chuyện
xấu làm tổn thương danh dự và thể diện dân tộc như thế. Nhưng trước số quá đông
kẻ đã bỏ rơi nhân cách nói trên thì, “một con én không làm nổi mùa Xuân”, những
người có tấm lòng không khỏi chán ngán buồn tủi cho quê hương và dân tộc.
Những ai còn chút suy nghĩ trăn trở cho tương lai của đất nước,
cho sự tồn vong của nòi giống ắt phải xót xa tự hỏi vì sao xã hội Việt Nam bây
giờ lại băng hoại, tuột dốc thê thảm đến như vậy? Con người sống dưới ách cai trị của đảng CS bị
tha hóa về nhân cách, đạo đức luân lý, lễ nghĩa liêm sỉ trầm trọng đến thế sao?
Còn đâu hình ảnh cao quý của những mẫu người Việt khắc kỷ ái nhân, khiêm cung tự
trọng, cần cù chịu khó, trong sạch gương mẫu vốn một thời được ca tụng và cổ xúy?
Còn đâu nền đạo lý dân tộc một thời từng là rường cột cho sự phát triển và thăng
hoa của con người.
Có phải chăng lỗi chính là do những kẻ khởi xướng, mà cầm đầu
là Hồ Chí Minh đã rước cái chủ thuyết vô đạo, vô luân của ngoại bang về tròng lên
đầu lên cổ dân tộc. Có phải chăng lỗi cũng từ bao kẻ cầm quyền của chế độ CS
qua thời gian đã bêu gương xấu tham ô đạo tặc? Hỏi là trả lời. Những “Đỉnh Cao
Trí Tuệ” dỏm, những “Cần Kiệm Liêm Chính Chí Công Vô Tư” giả đang ngồi chồm hổm
đầy rẫy ở Ba Đình, ở các dinh thự đầu tỉnh, thành đã và đang vô tư thoải mái đua
nhau ăn cắp của nước, ăn cướp của dân một cách công khai trơ trẽn nhất. Ngoài
ra, bọn chúng còn tham nhũng, móc ngoặc, đồng lõa hối lộ, chia chác nhau đem bán
cả giang sơn đất đai, sông biển của tổ tiên cho giặc Tàu. Ngày nào còn chế độ
CS, còn bóng dáng những tên đảng viên ĐCS trên quê hương thì tệ nạn ăn cắp, ăn
cướp cũng như những tệ nạn khác vẫn còn và dân tộc Việt Nam còn đắm chìm trong
nghèo đói, sa đọa, lạc hậu, yếu hèn, chịu sự khinh khi rẻ rúng của các nước khác
trên thế giới.
Quang Dương
No comments:
Post a Comment