Sunday, August 30, 2020

Trách tình












Chẳng ngon chẳng mát nhưng chua là chanh
Chẳng thơm chẳng dịu nhưng hăng là hành
Chẳng chân chẳng thật nhưng xạo là anh
Chẳng đằm chẳng đượm nhưng đắng là tình

Bướm vàng vờn hoa mỏi cánh bay đi
Ong mật vô tư hút nhuỵ không về
Còn hơn con người dẻo miệng thề thốt
Giờ mưa nước mắt ngấn sầu hoen mi

Yêu không như hoa xuân
Yêu không như trời xanh
Yêu không như nguyệt rằm
Yêu giống vào tuyệt lộ

Chẳng mềm chẳng mượt nhưng nhọn là gai
Chẳng êm chẳng ấm nhưng lạnh là lời
Chẳng chung chẳng thuỷ nhưng bạc là trai
Chẳng tươi mơ ước nhưng sượng là đời

Một lần lỡ yêu con tim héo hắt
Đường chiều ngõ tắt tủi bước đơn côi
Ngày ấy xa rồi mắt môi tình tự
Trăng sao vụn vỡ hổ mặt cho người

Tình không như nhung êm
Tình không như suối mát
Tình không như rượu ngọt
Tình hệt trái cấm đắng

Yêu chỉ một người dẫu là dang dở
Con tim chỉ mở rồi khép một lần
Ta chẳng phụ người người sao nỡ phụ
Vùi trong ký ức khối sầu thiên thu

8/2020
Quang Dương

Saturday, August 22, 2020

Mộ tình










Tình hồng như sáng đầu xuân
Nâng niu ngát nụ trinh ngần
Tình nồng quấn quít đợi mong
Xôn xao tiếng cười thuỷ tinh

Tình buồn như lá mùa thu
Bay theo thốc ngọn gió lùa
Tình sầu như én mùa đông
Co ro nép dạt bên song

Anh vẫn như sợi nắng 
khuất mãi trên tầng mây
Em nay là chiếc bóng 
cô đơn vách tường này
Đam mê nào vẫy gọi
Đắm rượu tình hoan say
Cơn đau giờ cúi mặt
Nuốt lệ lòng chua cay

Tình mù sao mãi mộng mơ
Chia tay vẫn hoài ngóng chờ
Tình trầm ôm kín vào tim
Lối mòn lê bước từng đêm

Tình đày u uất đời nhau
Đang tâm sắc ngọn dao cầu
Tình chìm hun hút huyệt sâu
Chôn vùi dấu tích mộ bia

Có những vết bầm
Mà không thấy đau
Có những cuộn trào
Đắm đuối đời nhau
Có những dỗi hờn
Keo sơn tình sử
Có lời ngọt ngào
Xót mãi về sau

Tình hồng như sáng đầu xuân
Nâng niu ngát nụ trinh ngần
Tình nồng quấn quít đợi mong
Xôn xao tiếng cười thuỷ tinh

Tình buồn như lá mùa thu
Bay theo thốc ngọn gió lùa
Tình sầu như én mùa đông
Co ro nép dạt bên song

Anh vẫn như sợi nắng 
khuất mãi trên tầng mây
Em nay là chiếc bóng 
cô đơn vách tường này
Ái ân vùi kỷ niệm
Vàng đá chìm hư vô
Còn chăng dòng nước mắt
Rơi sũng sầu thiên thu

8/2020
Quang Dương

Saturday, August 15, 2020

Nhẹ bút theo dòng
















Tình xa

Chỉ loan 
    chẳng buộc neo thuyền
Phấn son nhạt, 
        mảnh hương nguyền phôi pha
Canh khuya 
            chiếc bóng đèn hoa
Giọt tương tư nặng, 
                     tình xa thấu tình?


Nỗi lòng

Yêu anh em quyết một đàng
Chẳng yêu ai khác chẳng màng so đo
Rằng em vốn tính hay lo
Đi thuyền sợ gió đi đò sợ giông
Đêm khuya đắp mảnh chăn hồng
E chưa đủ ấm phòng trông thiếu người
Gương nga chiếc bóng bồi hồi
Ra vào ngơ ngẩn đứng ngồi không yên
Tơ trời sớm cuộc lương duyên
Mẹ cha ước có rể hiền là anh


Nhà anh

Nhà anh giáp mặt bờ ao
Sáng xem đỉa quậy chiều chào muỗi quây
Thương em đành kín lòng này
Sợ đêm dị nghị sợ ngày cười chê
Đũa son nạm ngọc buồng khuê
So đo bát đất khó bề trăm năm
 

Nhà em

Nhà em vách đất mái tranh
Một gian chõng lệch một manh chiếu từa
Chăn đơn đắp mỏng cũng vừa
Dám đâu ước vọng mà thưa thốt lời
Tạ ơn quân tử tìm nơi
Trầu cau xin khỏi tiếng đời thị phi

 
Khó màu

Nhà em ngõ hiểm hào sâu
Tường cao rào rậm khó màu lân la
Mẩn mê da tuyết mặt hoa
Lòng thôi đã dặn chân sa cứ vào 
Đi bằng cửa trước ngại chào
Đi bằng cửa ngách, ối dào “bẹc-giê”!

8/2020
Quang Dương

Friday, August 7, 2020

Miện hoa tháng Tám




















Tháng Tám trời trong mây ửng pha
Gió hiền phơ phất thoảng âm ba
Tiếng cười khúc khích vang sân cỏ
Đôi trẻ chơi đùa kết miện hoa

Ti-gôn hồng nhạt điểm viền quanh
Dâm bụt vàng tươi xếp chỏm vành
Bông giấy cam lót nền rực rỡ
Ai đội, ai nhìn, ai long lanh

Thấm thoát xa dần tuổi ấu thơ
Hoa đăng vương miện cất vào mơ
Người đi người ở từ năm ấy
Cách núi ngăn sông vẫn hẹn chờ

Tháng Tám lại về chẳng còn hoa
Cõi lòng khô héo hận thu qua
Miện xưa đã chết trong vương mộ
Bình vỡ gương tan bóng nhạt nhoà

8/2020
Quang Dương