Sao gương
mặt em anh nhìn hoài không biết chán?
Màu nguyên khai rạng rỡ nét hồn nhiên
Tươi như hoa sáng tựa nguyệt trinh tuyền
Đẹp như bức tranh thêu nền lụa gấm
Sao giọng em anh nghe hoài còn say đắm?
Tiếng thanh tao trầm bổng
ngọc pha lê
Ru hồn anh ngây ngất tận sao Khuê
Điệu thánh thót đê mê tràn cung bậc
Sao theo em anh đi hoài không biết mỏi?
Chân theo chân như chắp cánh
hân hoan
Lòng mê lòng sóng bước nhẹ dâng tràn
Đường vạn nẻo đôi tim hoà chung nhịp
Sao nhớ em anh cũng nhớ hoài không thôi được
Sáng trưa chiều đêm đến cả
trong mơ
Xa một giây như cách biệt vạn giờ
Gần gũi thế còn mong hai thành một
Em là gì mà mê hoặc lòng anh?
Em là tiên, là tố nữ, là giai
nhân?
Là mật ngọt, phấn hương nồng nhan sắc?
Không, em chỉ là người con gái với tâm hồn chân chất
Gương mặt hiền hoà và nhân
dáng nhu mì
Ánh mắt dịu hiền như nước lặng hồ thu
Cho anh tìm lại chuỗi tuổi thơ đã mất
Cho sống lại những ngày thân yêu nhất
Với hồn nhiên bao năm tháng
sách đèn
Mòn mỏi mong chờ một nhân dáng lạ thành quen
Ấm tình mẹ chở che đàn con dại
Cho cuộc đời nhẹ những chông gai chướng ngại
Đá khô cằn thấm nước chợt đơm
hoa
Cho bình minh nắng đẹp lại chan hoà
Đường trước mặt kết viền cây năm sắc
Em là thế, phải, tự nhiên là thế
Anh đi tìm và đã gặp một chiều
Xe kết chỉ hồng duyên thắm nở tình yêu
Trăng ngà ngọc xinh sao đêm ngà ngọc
Ơn trời đất cho ta đời hạnh phúc
Anh còn gì mơ ước nữa phải
không em
Ồ, mà có ai kia đang lấp ló ở sau rèm
Hình như Chị Nguyệt đang ghen cùng em đó!
Quang Dương