Em yêu quý,
Lễ Giáng Sinh năm nay không có em anh buồn lắm. Đây là lễ Giáng
Sinh đầu tiên anh và em không được ở cạnh nhau. Em đã đi thật xa, không phải xa
tạm thời mà là xa muôn đời, xa vĩnh viễn.
Em đã về một nơi cách biệt muôn trùng, mông lung diệu vợi. Không
bao giờ anh còn được cầm tay em cùng nhập chung vào dòng người đi nhà thờ xem
lễ và nhìn ngắm cây Noel nữa. Định mệnh khắt khe đã không cho em và anh còn
được ở bên nhau. Em đã từ bỏ cõi trần thế, siêu thăng về một cõi giới thanh cao
nào đó, để lại trong anh bao nỗi buồn thương tiếc nhớ khôn nguôi. Bây giờ anh
chỉ còn sống với hoài niệm, với bóng hình, với tiếng cười, giọng nói của em ẩn
ẩn hiện hiện trong tâm tưởng, trong giấc mơ, trong ký ức mà thôi. Không phải
chỉ một nửa mà hết cả tâm hồn anh đã theo em miên viễn về một nơi chốn nào rồi.
Anh biết anh sẽ không bao giờ quên được em, mà hơn thế nữa, anh
luôn ghi nhớ trong lòng và vô cùng cám ơn em đã đến với anh. Em đã tận tụy lo lắng,
săn sóc cho anh, chia sẻ cùng anh bao nỗi khó khăn nhọc nhằn. Ngày em phải đột
ngột ra đi, anh đã bất lực không làm được gì để níu giữ em ở lại. Anh biết em cũng
đã đau buồn không kém gì anh. Số phận nghiệt ngã đã không cho chúng ta thực
hiện ước mơ vô cùng khiêm tốn và giản dị là đường chiều chung bước, đếm lá vàng
rơi. Mới ngày nào em và anh như bóng với hình mà trong khoảnh khắc hình và bóng
đã tách rời, thân xác em đã trở về với cát bụi, để lại trong anh bao niềm xót
xa thương nhớ.
Em yêu, đêm Giáng Sinh này anh đang ngồi đây trong cô quạnh, trong
ngậm ngùi. Anh đang hướng dòng tư tưởng về một đêm Giáng Sinh của hơn 40 năm về
trước. Ở một nơi nào đó trên cao em đang làm gì thế? Có muôn ngàn vì sao lấp
lánh đang chiếu sáng cả bầu trời đêm nay như đã từng chiếu sáng bầu trời đêm
Noel lần chúng mình mới quen nhau và cùng nhau đi xem lễ em có nhớ không? Hãy
về đây với anh em nhé, hãy ngồi bên anh và nghe anh thủ thỉ cùng em những nỗi
niềm, hãy nghe anh kể chuyện chúng mình như những ngày nào chúng ta vẫn từng
ngồi bên nhau và cùng nhau trắng đêm tâm sự:
Đêm giáng sinh anh ngồi bên song cửa
Nhìn sao trời để tưởng nhớ về em
Nhớ ngày xưa hai đứa lúc vừa quen
Đi xem lễ nhà thờ chiêm ngưỡng Chúa
Đêm Noel sao trời lung linh tỏ
Chúa nhân từ máng cỏ ngự trần gian
Ban phước lành cho những kẻ lầm than
Cho đôi lứa yêu nhau trong hạnh phúc
Em thẹn thùng nhớ không? lần thứ nhất
Khi anh vừa ngỏ ý được cầm tay
Cùng hướng lên Thiên Chúa nối vòng dây
Tâm bác ái trao yêu thương san sẻ
Lòng lâng lâng anh nguyện cầu khe khẽ
Cho tình yêu mau kết nụ đơm hoa
Chúa từ nhân thương xót kẻ thật thà
Đã ban phép mình nên duyên chồng vợ
Hai tâm hồn nhập chung từ thuở đó
Em cùng anh khắng khít chẳng rời nhau
Vẫn hằng năm Giáng Sinh lễ nguyện cầu
Cho cuộc sống lứa đôi luôn bền vững
Bốn mươi năm trường miệt mài xây dựng
Mái ấm gia đình vun ngát tình thương
Nhờ công em luôn quán xuyến đảm đương
Bao khó nhọc không một lời than trách
Anh cám ơn em, người anh yêu quý nhất
Đã cùng anh đi suốt đoạn đường dài
Với tình yêu chung thủy chẳng hề phai
Dẫu vất vả gian nan và nguy khốn
Nhưng Giáng Sinh này em ơi, anh buồn lắm
Thương nhớ em ròng rã suốt ngày đêm
Em ra đi trong một buổi chiều êm
Mà quặn thắt trong anh tràn nước mắt
Định mệnh éo le số phần nghiệt khắc
Cũng đành thôi khi mộng ước không tròn
Hai bóng hôm nào giờ một bóng héo hon
Ngồi tưởng nhớ đến em mà rưng lệ
Chuông giáo đường vang vang mừng thánh lễ
Nhắc nhở anh bao chuyện cũ xa xưa
Nhớ thương em anh biết mấy cho vừa
Kỷ niệm đẹp suốt đời anh ghi nhớ
Mùa Giáng Sinh buồn 2014
Quang Dương