Một ngày nọ Tim hậm hực gõ cửa nhà Óc bảo:
- Này ông Óc, bắt đầu từ hôm
nay tôi bàn giao cho ông thay tôi làm công việc quản lý cái đống chuyện tình
cảm tình ái lăng nhăng này nọ của cha chủ người từ trước tới giờ và cả sau này
đó nghe.
Óc giãy lên:
- Cái gì? Sao bà lại đùn việc
cho tôi?
Tim ấm ức:
- Này, mấy chục năm nay tôi
phải lao động hùng hục, đổ mồ hôi sôi con mắt, ngày đêm vận chuyển chất bổ để
nuôi béo các ông các bà bộ phận khác trong cơ thể của chủ. Trong đó có ông là
kẻ ngốn ngấu nhiều nhất mà chỉ làm việc vớ va vớ vẩn. Tôi lại phải cáng đáng
thêm cái nhiệm vụ ngoài quy hoạch là chất chứa những cuộc tình hờ tình hại,
tình tay phải tình tay trái, tình trong sở tình online, tình chân dài tình chân
ngắn, lung tung rối rắm hơn hũ mắm bốc mùi của chủ nữa nên đã mệt lắm rồi, kiệt
sức rồi, hết chịu đựng nổi rồi!
Óc càng giãy lên:
- Ai bảo là tôi làm việc vớ va
vớ vẩn? Bà đừng có mà ăn nói linh tinh, chỉ nhìn bề ngoài rồi phán bừa. Tôi tuy
không lao động chân tay huỳnh huỵch như bà nhưng tôi phải luôn khẩn trương
"căng óc" ra để tìm tòi, định hướng sinh hoạt vận động tối ưu cho chủ
người đấy. Không có tôi thì lấy đâu ra cửa nhà hoành tráng, tiền vàng đầy két,
thóc gạo đầy kho cho chủ. Để chủ được ngồi trên đầu trên cổ người dân, ăn nhậu
phủ phê, hưởng lạc phè phỡn, nhờ đó bà và các ông các bà bộ phận khác trong cơ
thể của chủ cũng được mát mẻ ăn theo. Nếu không có tôi thì lại cùng với chủ rúc
về rừng, chui vào hang mà sống nghe chửa. Bởi vậy tôi không quan tâm mà cũng
không có chỗ chứa cho mấy cái chuyện tình cảm tình ái của chủ bà hiểu chưa.
Tim bức xúc:
- Ông không nhận thì ai nhận?
Chính ông đã vẽ đường cho hưu chạy, xúi bậy cho chủ làm. Từ tham lam công quỹ,
ích kỷ hại nhân đến no cơm rửng mỡ, mèo mả gà đồng, lăng nhăng tình ái, lang
chạ xác thân khiến luân lý đạo đức suy đồi, xã hội điên đảo. Ông tạo ra chuyện
xấu thì phải nhận lấy những hệ quả không tốt của nó. Tôi cũng chẳng báu gì mà
chờ mong hưởng vớt những hỷ lạc vô lối để cô-lét-tơ-ron đóng đầy mạch máu trong
thân thể mà còn phải trần thân ra lãnh cái đống rác rưởi tinh thần.
Óc vẫn khăng khăng:
- Tôi không cần biết. Chỗ tôi
là cơ quan đầu não lo công việc quan trọng hàng đầu, không xen chuyện tình cảm
của chủ vào được. Bà giao chúng cho ai thì giao. Nhất định nhà tôi là không
được.
Tim đe:
- Ông không nhận tôi cũng quẳng
chúng xuống cống cho trôi về trước cửa nhà ông đấy. Chủ người có hỏi thì ông
liệu mà trả lời. Tôi mệt mỏi lắm rồi. Tôi mà "đứng tim" thì ông cũng
đến "bại não"!
Óc vẫn thản nhiên:
- Vô can, bà thích thì cứ
quăng, chả phiền đến tôi. Chủ người đã biên chế công việc, giao nhiệm vụ và
công tác cho tôi rõ ràng rồi, tôi chẳng có gì phải hãi.
Tim làm liền:
- Được, ông đừng có mà thách.
Đây, hàng đống túi xách, bao bì, giỏ mây, cần xé, xe ba gác đạp, ba gác máy
chứa đầy tình yêu tình ái, tình nhái tình câm, tình lỡ tình lầm, tình âm thầm
tình lộ liễu, lẩm cẩm hầm bà lằng xắng cấu của chủ người đây, tôi "gửi
cống cho nước tuồn trôi" về giang sơn của ông đây.
Tiếp theo là những tiếng
"tũm", "tõm", "ùm”, “ùm", rầm rập nối tiếp theo
nhau một lúc rồi yên lặng. Bà Tim xoa tay thở phào, còn ông Óc vẫn rung đùi
trầm tư một cách cố hữu.
Nhưng Óc chỉ ra vẻ dửng dưng bề
ngoài thế thôi. Thực sự với bản chất láu mánh, tuy ngoài mặt làm như bất quan
tâm nhưng trong đầu Óc luôn suy tính mưu kế để đẩy việc cho kẻ khác hoặc thủ
lợi cho riêng mình. Hơn nữa, Óc đã được chủ người ưu đãi giao cho chức vụ tổ
trưởng, hưởng bổng lộc nhiều mà không phải lao động chân tay, chỉ phải làm quân
sư hiến kế cho chủ và để mắt dòm ngó đốc thúc công việc của các bộ phận khác
trong cơ thể. Chuyện tình cảm tình ái lăng nhăng bê bối 35 dê xồm 70 dê cụ của
chủ, của đáng tội, vốn không phải do Óc đầu têu mà là do cái “gien” dê gia
truyền sẵn có trong từng tế bào của chủ. Óc chỉ “vẽ đường” thêm - đúng như lời
mụ Tim - cho chủ mò đi “kiếm ăn” thôi. Còn việc quản lý nhập kho bảo quản lưu
trữ các cuộc tình kể cả tình ngoài luồng của chủ vốn là nhiệm vụ của Tim. Nay
Tim vì quá tải mà đem buông quăng bỏ vãi rồi tống hết cho Óc thì Óc không thể
làm ngơ. Để mất mát hư hao rồi chuyện đến tai chủ thì rầy rà “nhức óc” lắm. Bởi
vậy Óc đã nghĩ ngay đến Phổi.
Óc lý luận (lý luận vốn là khả
năng mà Óc vẫn tự cho mình giỏi hơn các bộ phận khác) rằng cái đống rác tình ái
lăng nhăng của chủ người mà mụ Tim vừa cưỡng chế “bàn giao” cho Óc chắc là
không thể trả về nguyên quán cho mụ ta được rồi. Mụ ấy nói đúng, mụ đã bị quá
tải. Lỡ mụ “đứng tim” thật thì Óc là kẻ chết đói nhăn răng ngay lập tức chứ
chẳng chơi. Chỉ có Phổi là đứa tương đối ở gần, mà nhà cửa sân vườn lại rộng
rãi, có thể tống khứ đống của nợ cho hắn được.
Nghĩ vậy nên Óc bốc phôn bấm số
gọi cho Phổi liền:
- A lô anh Phổi đó hả? Óc đây.
- Phì phò, phì phò, phải Phổi
đây. Anh Óc đó hả? Gọi tôi có chuyện gì thế? Phò phì...
- À, bên bà Tim vừa nhờ tôi tạm
giữ hộ bà ấy một ít gói đồ đựng tình cảm của chủ người để bả dọn dẹp nhà cửa
kho chứa cho sạch gọn chừng một hai ngày rồi sẽ lấy về. Chỗ tôi thì chật chội
lại đã kê bàn ghế máy móc dụng cụ làm việc cho các ban bệ đầy hết cả rồi nên
chỉ nhét được vài cái túi thôi. Còn một ít thùng, bao tải, cần xé anh Phổi cho
tôi gửi qua bên anh giữ giùm bà ấy nhé.
Phổi dè chừng:
- Ơ, anh Óc ơi, anh biết đó,
tôi không quen cất giữ cái gì lâu trong nhà được, vừa nhập vào là xuất ra ngay.
Hơn nữa nhà tôi coi rộng vậy chứ không có cửa giả hay khoá chốt gì cả.
Anh gửi đồ qua bên tôi lỡ bị thất lạc hay trộm đạo lấy mất là tôi không chịu
trách nhiệm đâu đấy. Nhất là tình cảm với tình ái là thứ mà tôi chẳng biết mặt
tròn mặt méo của chúng ra sao bao giờ.
Óc lẻo miệng trấn an:
- Được, được, không sao. Chỉ
nhờ anh nhận giữ hộ cho một thời gian ngắn thôi. Trước lạ sau quen, với lại tất
cả đã đóng thùng cột gói cẩn thận rồi, miễn anh đừng tò mò mở chúng ra thì
chúng ở đâu ở đó thôi.
Nói rồi không đợi Phổi đồng ý
hay không, Óc chất hết những túi xách, bao nhựa, giỏ mây, cần xé, thùng lớn
thùng nhỏ đựng đầy các cuộc tình ái lăng nhăng bê bối của tay chủ mất nết lên
chuyến xe lửa tốc hành liên mạng, nhắm địa chỉ của Phổi phóng cái “rẹt”. Chưa
đầy một giây sau, phòng ốc sân bãi nhà Phổi đã đầy ắp những của nợ đời.
Vốn tính vô tư “phổi bò”, Phổi
tuy bực Óc nhưng cũng không tìm cách trả đũa hay “bán cái” của nợ cho ai khác.
Phổi chỉ nghĩ rằng mình đã báo trước cho Óc biết chuyện kho chứa không bảo đảm
mà Óc vẫn cứ gửi hàng đến thì nếu có xẩy ra hao hụt mất mát là lỗi tại Óc chứ
không phải tại Phổi.
Tội cho Phổi vốn bình thường
cũng đã phải làm việc liên tục ngày đêm, tuy không quá lao lực như Tim nhưng
phải nói là vất vả hơn những bộ phận khác trong cơ thể. Nay phải mang thêm gánh
nặng trong mình nên tiếng thở “phì phò” nghe càng mệt nhọc. Kiểu này chẳng cần
lão Óc tống thêm gói “tình qua đêm” nào nữa mà chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ có
ngày “lủng phế” hay “long phổi”!
Bởi thế dẫu hiền và chịu đựng
đến đâu, sau vài ngày không nghe Óc đả động gì đến chuyện lấy về những món đồ
đã gửi tạm, lại cảm thấy trong mình đã sắp kiệt sức, Phổi bán tín bán nghi dùng
seo-phôn gửi tin nhắn hỏi Tim cho ra lẽ thì mới phát hiện ra là mình đã bị Óc
lừa.
Ức trong lòng nhưng Phổi cũng
chỉ trách nhẹ Óc qua điện thoại:
- Này anh Óc, mấy chục cái
thùng túi bao bịch mà anh gửi tạm chỗ tôi đó, mất còn bao nhiêu tôi không rõ,
nhưng đã mấy ngày rồi sao không thấy anh đến lấy về? Tôi không thể giữ lâu hơn
nữa vì mang chúng trong mình trong lúc làm việc mệt nhọc và khó thở lắm. E rằng
tôi sắp “đứng hơi” rồi đây.
- Ấy, ấy, đừng đình công bãi
thị chứ anh Phổi! Anh mà “đứng hơi” thì chết ngộp cả làng. Để từ từ tôi thu xếp
đem chúng về ngay đây mà - Óc vội đáp.
Phổi nhất quyết:
- Tôi không chờ được thêm giây
phút nào đâu anh Óc ơi! Anh không đem về ngay thì tôi phải quăng cái đống đồ
của anh ra đường rồi tới đâu thì tới.
Óc vội nói đại:
- Được, được, tôi hiểu, tôi
hiểu. Mà này, anh đừng vất bừa ra ngoài đường sẽ gây ô nhiễm môi trường, lại
làm xấu đi cảnh quan của thành phố. Rác rến đầy ụ khắp nơi rồi anh không thấy
sao. Chỗ anh gần nhà máy chế biến lương thực của bác Dạ dày đó. Anh cho mấy
chuyến xe tải chở bớt qua bên bác ấy giúp tôi đi. Tôi đã thông tin cho bác ấy
biết rồi.
Vừa nghe Óc dứt lời mà cũng
chẳng cần đến xe tải xe kéo, Phổi ép mạnh hơi tống một một cái “phụp”! Bao
nhiêu thùng, túi, bao, bịch, giỏ mây, cần xé đang lơi khơi đeo máng lủng lẳng,
hay lăn lóc vô tội vạ trong các phế nang, bay cái “vèo” xuống theo trọng lực
chiếm ngự gần hết khoảng trống trong xưởng chế biến thực phẩm của Dạ dày.
Sức bắn hơi của Phổi mạnh đến
nỗi một số túi và bao chằng cột không kỹ bị bung mép, rách bì khiến mấy cuộc
tình ái lăng nhăng vụng trộm trong đó được dịp xổ lồng, bò ra lổn ngổn khắp
nơi.
Dạ dày đang nằm rên ư ử, bụng
tức anh ách vì khó tiêu do chủ người nhét vào những thứ đồ ăn quái dị cộng với
lượng rượu bia độc hại không ngưng nghỉ mỗi ngày, nay bỗng dưng bị tràn ngập
thêm đám “khách lạ không mời mà đến”. Vốn tính nóng nảy, Dạ dày bực mình la
toáng lên:
- Cái gì thế này?! Chúng mày ở
đâu ra thế này?! Cả thùng, bao, cần xé, túi xách lũ khũ này nữa?!
Một khuôn mặt cuộc tình “già
nhân ngãi non vợ chồng” thuộc loại già dzơ, có vẻ dạn dĩ nhất trong đám, bước
lại gần rồi lên tiếng:
- Dạ thưa bác, chúng em là
thành quả vĩ đại, là tác phẩm tình xác thịt bất hủ vô vàn đáng yêu của chủ
người đấy ạ. Chúng em được sản xuất vượt chỉ tiêu, thặng dư mức kế hoạch trên
giao nên mới thành đại trà đến thế. Chúng em vừa chuyển công tác từ nhà máy
dưỡng khí và hơi đốt của anh Phổi sang xưởng chế biến lương thực thực phẩm của
bác đấy ạ. Bác cho chúng em được đăng ký tạm trú rồi nhập hộ khẩu và an cư lạc
nghiệp ở đây...
Không chờ kẻ đối diện nói hết
câu, Dạ dày phát cáu:
- Cái gì?! Từ bên Phổi à? Sao
lại vậy? Mẹ kiếp!
Nói chưa hết câu, Dạ dày đã tức
tốc chạy sang đập cửa nhà Phổi ầm ầm rồi hét to:
- Này anh Phổi, có phải anh vừa
tống cái đống sự nghiệp tác phẩm tình ố tình dục gì đó của chủ người sang nhà
tôi phải không?
- Phì phò, phì phò, vâng, đúng
vậy. Tôi làm thế là do lão Óc bảo. Lão ấy nói với tôi là lão đã thông tin cho
bác biết trước rồi mà.
- Thông tin hồi nào?! Cái lão
Óc này xảo ngôn thật.
- Ơ, thế lão ấy không nói gì
với bác à?
- Hắn có nói gì đâu. Lão Óc này
gian manh lắm. Lão chỉ ngồi mát ăn bát vàng, ở dinh cơ biệt thự có người hầu kẻ
hạ, cơm bưng nước rót đến tận miệng, không phải lao động cực khổ như bọn mình,
đã vậy lại còn tự cho là cơ quan đầu não trung ương, giỏi lý luận, trung thành
với chủ để bắt các nơi khác phải nghe lời. Cái đống sản phẩm tình hổ lốn đó
cũng là do lão mớm mồi cho chủ mà ra chứ đâu.
- Thế bây giờ bác tính làm sao?
- Hừm!... Tưởng là anh tự dưng
tống chúng sang tôi... Hừm! Được rồi, đã thế tôi cho lão Óc biết tay. Ngày nào
mà lão không liên tục đớp hít những thức ăn do tôi chế biến ra.
Nói xong, quay về hướng nhà Óc,
Dạ dày chống nạnh trừng mắt chửi đổng: “Mẹ kiếp! Ông đang “đau bao tử” gần chết
đây mà còn dám trêu vào ông hả....”. Chửi rồi Dạ dày bực bội bỏ ra về.
Phổi tư lự nhìn theo. Phổi đã
muốn hỏi xem Dạ dày sẽ định làm gì để dằn mặt lão Óc nhưng không kịp. Hơn nữa,
không thấy Dạ dày có ý ném trả lại cái đám rác cuộc tình cho mình nên Phổi cảm
thấy cứ yên lặng là vàng.
Phổi vừa trở về công việc hàng
ngày chưa bao lâu thì đã nghe thấy những tiếng động khác thường phát ra từ
xưởng chế biến thức ăn của Dạ dày. Bình thường cái xưởng của Dạ dày vẫn phát ra
tiếng động xay, nghiền, bóp, giã nhưng âm thanh không chát chúa kinh khủng như
lần này. Lẫn trong những tiếng giã, bóp, nghiền, xay ầm ĩ còn có những tiếng
chửi tục, tiếng kêu la inh ỏi và tiếng liệng thùng liệng túi rầm rầm vang động.
Phổi còn đang ngờ ngợ suy đoán
thì nghe tiếng chuông điện thoại reo. Bốc phôn lên, đầu dây bên kia giọng Óc lo
lắng:
- Anh Phổi đó hả, anh có biết
lúc nãy bác Dạ dày làm gì không mà náo động hết cả khu phố lên thế? Tôi gọi
phôn không trả lời, gởi tin nhắn cũng không phản hồi. Mà bác ấy chế biến thức
ăn gì mà đầy mùi vị xú uế thế, ăn vô muốn xỉu luôn.
Nghe Óc nói và dẫu vô tâm Phổi
cũng hiểu được chuyện gì đã xẩy ra. Thì ra Dạ dày đã đem xay nghiền bóp giã
những bao túi giỏ xách tình ái lăng nhăng và cả những tên cuộc tình xổ lồng để
chế biến thành thức ăn cho Óc. Còn những thùng lớn thùng bé, cần xé, cần sọt
thì cứ để nguyên si quẳng xuống ống thoát cho trôi đi đâu thì trôi. Khi chế
thức ăn như vậy thì không phải chỉ để một mình Óc ăn nhưng Óc là kẻ kén ăn mà
lại ăn nhiều, lúc nào cũng đòi hỏi Tim, Dạ dày và Phổi phải cung ứng nhu yếu
phẩm thượng hạng tối đa. Thân thể Óc lại yếu ớt dễ nhiễm bệnh nên món ăn vừa có
mùi vị khác lạ đã thấy khổ sở ngay.
Phổi chưa kịp trả lời thì Óc đã
lại hoảng hốt:
- Nguy rồi! Tôi bị ngộ độc rồi
anh Phổi ơi. Anh khẩn trương gởi cấp tốc cho tôi 10 bình oxy nguyên chất,...
Nhắn.. nhắn gấp Tim bơm máu.. máu thật nhanh... Bảo.. bảo Thận với Đại tràng
tăng... tăng công suất.. thuỷ lợi... tối... tối.. đa...
Óc còn đang muốn nói thêm nữa
nhưng cổ họng dường như đã bị nghẹn, lưỡi cứng, mắt hoa, chân tay co giựt, đầu
óc lú lẫn. Trong cơn mê sảng, tuy vậy, tai Óc vẫn còn nghe được những tiếng
quát tháo giận dữ vọng lên từ dưới "hạ tầng cơ sở":
- Tiên sư đứa nào lừa xả rác ô
uế, túi thùng, bao tải, cần xé, cần sọt bít đầy cống nhà ông thế này! Ông đang
bị táo bón với nghẹt ống cống vì thằng chủ người ăn nhậu trác táng quá độ ba
ngày rồi chưa khai thông được đây. Khôn hồn thì đến thu dọn đem về ngay. Ông mà
bí thêm một giờ nữa thì đi tầu suốt xuống âm phủ đoàn tụ với "cha già dân
tộc" cả lũ nghe chửa!
10/2017
Quang Dương
No comments:
Post a Comment