Wednesday, July 26, 2017

Niềm tin! Ôi niềm tin!










Niềm tin! Ôi niềm tin!
Chắc hẳn:
Kẻ thù phương xa chỉ mong có thế
Rằng người Việt hãy yên lòng vững dạ với niềm tin
Rằng truyền thống kiêu hùng và hào khí của tổ tiên 
Đủ giữ vững sơn hà ngăn bước quân xâm lược

Niềm tin! Ôi niềm tin!
Chắc hẳn:
Kẻ thù cạnh ta cũng chỉ mong có thế
Rằng dân Việt cứ ung dung tự tại với niềm tin
Rằng lịch sử bốn ngàn năm văn hiến uy nghiêm
Sừng sững mãi trước bá quyền phương Bắc

Niềm tin! Ôi niềm tin!
Chắc chắn:
Kẻ thù trong ta càng ra sức tuyên truyền
Rằng toàn dân hãy u mê sùng bái với niềm tin
Rằng hơn tám mươi năm "Đời ta ơn đảng"
Đuổi giặc chạy đi chứ đâu rước giặc vào nhà!

Niềm tin! Ôi niềm tin!
Chưa bao giờ niềm tin lại thịnh hành đến thế
Được củng cố chắc bền và nhắc nhở luôn luôn
Như cơm áo hàng ngày, như quán tính tự nhiên
Không cần hoài nghi, không cần thắc mắc

Niềm tin! Ôi niềm tin!
Huyễn hoặc dân tộc này!
Niềm tin! Ôi niềm tin!
Cột chân và trói tay!
Niềm tin! Ôi niềm tin!
Đầu độc chết từng ngày!

Đúng vậy,
Kẻ thù chúng ta đang cầu mong thế mãi

Cho đến một ngày
Một ngày không xa giặc xộc vào nhà
Một ngày gần thôi tiếng Việt phôi pha
Một ngày than ôi dân Việt đồng hoá
Một ngày đau thương nước Việt nhạt nhoà

Niềm tin! Ôi niềm tin!
Thử hỏi:
Đem truyền thống kiêu hùng ra đủ chống được giặc không?
Dựa vào hào khí cha ông chắc bền vững Tiên Rồng?
Cậy bốn ngàn năm văn hiến có dư thoát vòng nô lệ?
Và đảng đâu rồi? Sao chỉ còn toàn một lũ lông bông?

Niềm tin! Ôi niềm tin!
Luận điệu mê hoặc và ru ngủ
Đưa dân tộc này vào thế thụ động chờ chết
Niềm tin! Ôi niềm tin!
Ảo tưởng mơ hồ để tự trấn an
Làm mất cảnh giác lây lan khắp nước

Các bạn ơi, 
Đừng nhắm mắt nghe theo những lời tuyên truyền dối trá
Cũng đừng tự mãn, cả tin, ngây thơ, nhẹ dạ
Rằng với bề dày văn hoá và truyền thống anh hùng
Đất nước dân tộc sẽ chẳng bao giờ biến mất

Hãy tỉnh thức nhìn ra nguy cơ trước mặt
Đảng cướp hèn đang toa rập với Bắc Kinh
Triệt hạ dân ta bằng những nọc độc vô hình
Để áp đặt lại một ngàn năm đau thương nô lệ

Các bạn ơi,
Chỉ niềm tin thôi không bao giờ là đủ
Chúng ta cần hơn những điều mà kẻ thù rất sợ
Đó là:
Ý thức Nhân quyền, Tự do, Dân chủ
Cùng gươm giáo mài và những cánh tay vung!

7/2017
Quang Dương

Tuesday, July 18, 2017

Tận Tình Ca


      

Còn đâu người em tóc thề...
Còn đâu người em mắt huyền...
Còn đâu bờ môi ngát tình...
Ngoài trời sợi nắng hết lung linh
Đường đời vạt gió hết thênh thang
Gót mòn sỏi đá dấu chân mang
Hỡi người yêu ơi..., chỉ còn lại đây tháng năm đầy giông bão...

Chuyện xưa đau thương những gì...
Tình xưa ai gieo phũ phàng...
Người xưa quay lưng bước đi...
Kỷ niệm buồn chôn dấu trong tim
Lời mặn nồng theo gió cuốn nhanh
Để nhạt nhoà nước mắt đêm đêm
Tràn bờ mi xót xa còn tuôn rơi mãi...

Yêu một người đau thương một người
Yêu một thời lầm lỡ một đời
Men rượu cay sao cứ mãi uống say, cho lòng sầu dâng tê tái...

Xa một người hiu hắt một người
Quên một người chua xót một đời
Vòng đam mê sao cứ mãi ngu si, chân lang thang lạc lối không đường về...

Còn đâu người em dáng gầy...
Còn đâu vòng tay đón mời...
Còn đâu thịt da phấn hương...
Giờ này chỉ một bóng đơn côi
Giờ này chỉ có tuyết sương rơi
Lạnh lùng riêng ghế đá công viên
Nhưng người yêu ơi, ta vẫn nhớ người mãi không bao giờ quên...

Ta sẽ mãi mãi... không bao... giờ.... quên........

Quang Dương (2/2017)

Monday, July 3, 2017

Tìm Đâu Thuở Mắt Môi Cười















Ước gì còn ngày vui ấy
Cho dù sau đó Lập Đông
Ước gì một lần thấy mặt
Cho dù đời thành hư không

Mùa Xuân em khoe áo mới
Trên cao bướm liệng chao vòng
Nắng vờn lung linh hoa nội
Líu lo chim hót ngoài song

Mùa Hạ bừng khơi mắt biếc
Tay tiên khoắng nước sen hồ
Cỏ xanh đùa mơn gió mát
Ươm màu chớm nụ tình mơ

Thu sang cúc vàng đan lối
Đường chiều sỏi rẽ chân êm
Áo bay cho chàng trông vợi
Tóc ai xoải gió mơn mềm

Chiều Đông ngõ sầu hun hút
Người đi để xác lá rơi
Dáng xưa bây giờ ảo ảnh
Bay đi biệt cánh chim trời

Bay luôn về miền vô định
Sao người vẫn ngự hồn tôi
Sao đêm cháy lòng thổn thức
Tìm đâu thuở mắt môi cười

Ước gì về thời gian ấy
Cho dù trời đã Lập Đông
Ước gì đời chưa dâu bể
Lang thang nhặt những cánh hồng

7/2017
Quang Dươnghttps://ssl.gstatic.com/ui/v1/icons/mail/images/cleardot.gif

Đã Thừa Nghịch Cảnh












Chúng ta vô tư cho đến khi một người thân chợt mất
Chúng ta sầu hận khi người bạn đầu gối tay ấp phải ra đi
Chúng ta buồn đau nhưng đành bó tay chẳng làm được điều gì
Vì định mệnh đã an bài cho phận số

Chỉ còn lại bóng đêm dài chìm trong nỗi nhớ
Và chuỗi ngày lang thang vô định trên những lối quen
Tìm về quá khứ với biết bao nhiêu kỷ niệm êm đềm
Tim se sắt vì cõi lòng cô đơn trống vắng
Thương người xưa với biết bao tình sâu nghĩa nặng
Chia sẻ ngọt bùi từ ngày sóng bước chung đôi
Gắn bó keo sơn bên nhau từng phút không rời
Câu hợp cẩn đã nguyện cùng giao bôi thệ ước
Bỗng chốc đà một người phải đau lòng đi trước
Người ở lại sầu dâng ngút hận trời cao
Lòng xót xa như ruột thắt gan bào
Ôm chăn gối tưởng những ngày chăn gối
Nắng dù lên đường cũng chỉ toàn bóng tối
Mây dù hồng trời cũng tím xạm mùa đông
Vì người mà ta yêu không chỉ chết trong lòng
Mà đã xa lìa cả ngọc ngà thân xác
Trời đổ cơn ghen hay trời quên thiện, ác?
Khiến kẻ nhún mình cũng phải chịu nỗi ly tan
Bao cuộc điêu linh còn chưa hết bàng hoàng
Thêm nghịch cảnh tưởng đã thừa nghịch cảnh!

Như mới vừa hôm qua 
Mắt còn vương lệ nhoà
Hình em qua ánh nến
Mà ngỡ thầm đuốc hoa

Mới ngày nào em còn ở quanh đây
Mà nay em đã bỏ đi đâu?
Sáng trưa chiều tối anh ngơ ngác
Trời đất sao dưng xám một màu

Một màu tang tóc phủ thê lương
Tuổi hạc ngờ đâu cũng đoạn trường
Cũng sầu cũng hận câu ly biệt
Cũng ủ chau mày lệ phiến gương

Mới ngày nào em còn cất tiếng oanh
Gần xa rộn rã lá tươi cành
Cung hoan lỗi nhịp tơ chùng phím
Ngọc nát gương mờ phai nét thanh

Mới ngày nào mình đưa nhau sang đây
Em anh vui vẻ tay trong tay
Một chuyến xe đời chưa đỗ bến
Chợt tối màn đêm bóng phủ dầy

Mới ngày nào tuổi xuân tràn nhựa sống
Môi son má thắm đời tươi hồng
Gió mưa nếm trải vòng nhân thế
Gục ngã giữa đường chưa tuyết Đông

7/2017
Quang Dương