Monday, February 26, 2018

Bao giờ?

Tết xong bỗng thấy buồn buồn
Dẫu là trong tết cũng buồn, vui đâu
Phải chăng mình đã bạc đầu
Phải chăng tết chẳng sắc màu khoe đua
Vàng cam hồng tía có thừa
Mà sao chẳng gợi hồn xưa rộn ràng
Âm vang thì cũng âm vang
Nghe ra chỉ thấy bẽ bàng xót xa
Hương bay khói quyện la đà
Dường như thiếu vắng đôi tà áo xanh
Vần thi câu đối hoạ tranh
Lạc đâu những nét đan thanh thuở nào
Ngước lên trời vẫn ngàn sao
Nhưng khi ngó xuống đất rào lạ ghê
Thức còn mê? Tỉnh còn mê?
Qua cơn gió bụi sầu tê tái lòng
Mùa đông cứ mãi mùa đông
Xuân thu hè chỉ cho xong tháng ngày
Rượu suông nhạt chén vơi đầy
Xoè tay đếm đủ chua cay kiếp người
Ngổn ngang tâm sự rối bời
Biết ai tri kỷ cho vơi muộn phiền
Đêm dài trở giấc cô miên
Vẳng trong gió những oan khiên gọi hồn
Bao giờ nước hội về nguồn
Bao giờ mai thật vàng uôm quê mình?

2/2018 Quang Dương

Saturday, February 17, 2018

Thơ Tết Mậu Tuất 2018







1
Năm xưa đón Tết rộn như ai
Tết đến năm nay chỉ cảm hoài
Đất khách tha hương sầu luân lạc
Quê nhà u hãm triệt tương lai
Cờ đỏ vãi đỏ hãi khiếp đỏ
Mai vàng ấm vàng vọng vàng mai
Tết nay chỉ ở trong tâm tưởng
Cỗ tiệc khoan bày bút hoãn khai

2
Cỗ tiệc khoan bày bút hoãn khai
Bĩ cực lâu rồi phải thái lai
Thấp thỏm chờ nơi khơi mạnh gió
Trở trăn mong bóng sóng thuyền ai
Vững chí đấu tranh giành vận nước
Bền tâm sách lược bước đường dài
Mái tóc pha sương dầu cỗi cặn
Hoàng kỳ quang phục quyết không sai

3
Hoàng kỳ quang phục quyết không sai
Tuổi dẫu về chiều sức vẫn trai
Quốc nội chung lưng cao phản kháng
Đồng tâm hải ngoại nối tay dài
Kiên gan vững chí bền tranh đấu
Hán tặc tà quyền cút nay mai
Đoàn kết đắp xây nền tự chủ
Cộng hoà nhân bản sáng tương lai

4
Ngày xưa tết đến rộn ràng
Sao nay tết đến ngỡ ngàng hồn tôi
Tha hương lòng vẫn bồi hồi
Quê người đất khách mây trôi lạnh lùng
Cuộc đời sao vẫn mùa đông
Nước non sao vẫn chìm trong ngục tù
Bạo quyền sao vẫn còn ngu
Không nhìn ra đám kẻ thù Bắc phương
Nhẫn tâm bách hại dân thường
Đang tâm chà đạp chẳng nương chút tình
Phải chăng thái thú Ba Đình
Phải chăng từ dạo Hồ Minh khấu Tàu
Độc quyền một đảng đầu lâu
Độc tài một chế độ hầu tâng công
Công an mật vụ tay chân
Nhà tù giam hãm chẳng cần xét tra
Vào rồi chẳng biết ngày ra
Khi vào lành lặn khi ra tật tàn
Có khi thành những hồn oan
Bơ vơ vất vưởng oán than đêm ngày
Dân nghèo cuộc sống lất lây
Lo từng tấm áo chạy trầy miếng cơm
Căn nhà mảnh đất cỏn con
Mắt quan cú vọ biết còn nay mai?
Rừng sâu biển lớn sông dài
Giang sơn gấm vóc vì ai mất rồi
Xót xa lòng những ngậm ngùi
Bốn ngàn năm để buông trôi một ngày
Người dân lên tiếng tỏ bày
Thẳng tay đàn áp xúm bầy côn quang
Formosa xả độc loang
Biển Đông cá chết bàng hoàng ngư dân
Tập đoàn ém tội nhâng nhâng
Quan quyền lấp liếm dạ vâng cúi đầu
Lệnh ai? Lệnh của thằng Tàu
Thiệt ai? Đâu thiệt nhà giàu cán to
Cửa khẩu biên giới tuồn vô
Bao nhiêu hàng xấu mưu đồ hại ta
Trái cây bơm hoá học pha
Thịt hôi thành mới khoe ra cửa hàng
Dân mình thấy lợi thì ham
Thế là mắc bẫy tự làm khổ nhau
Quân Tàu ém sẵn từ lâu
Chỉ chờ cơ hội ba đầu tấn công
Mà rồi cũng chẳng cần công
Đánh bằng kinh tế là xong chớ gì
Thêm bầy lãnh đạo ù lì
Phải roi họ Tập đứng quỳ vẫn run
Thà làm thái thú còn hơn
Làm anh hùng Việt mạng lươn tiêu tùng
Than ôi! Nòi giống Tiên Rồng
Mà sao lạc quẻ những dòng cộng nô
Từ bao giờ nát cơ đồ
Tự bao giờ đám tam vô hoành hành
Thương cho nước Việt tan tành
Tội cho dân Việt sắp thành lưu vong
Ngay trên tổ quốc của mình
Lại thân nô lệ lại vòng lầm than
Trừ khi lịch sử sang trang
Toàn dân thức tỉnh kết đoàn vùng lên
Tết này thôi nhé cầu xin
Sẽ là Tết chót còn tên đảng Hồ
Tết sau là thật không mơ
Việt Nam xán lạn bóng cờ vàng bay
Mới là đúng Tết từ đây...

Quang Dương

Năm mươi năm vẫn bàng hoàng










Thơ Tưởng niệm nạn nhân cuộc thảm sát Tết Mậu Thân 68 do Việt cộng gây ra tại Huế, Thừa Thiên.

Tết sao lòng lại thẫn thờ
Huế ơi thương nhớ bao giờ cho nguôi
Mậu Thân máu đổ thịt rơi
Cộng quân hạ thủ lấp vùi phi tang

Năm ngàn nhân mạng thác oan
Bao người mất tích chẳng mang tin về
Địa ngục đỏ giữa làng quê
Thiên đường xã nghĩa cận kề gươm đao

Đúng là cờ máu vàng sao
Đúng là ác quỷ Mác, Mao, cáo Hồ
Mưu mô thâm độc ai ngờ
Giao thừa hưu chiến xông vô bắn bừa

Trẻ già trai gái, bắt, lùa
Chó săn sục sạo giết đua từng ngày
Sọ văng từng mảng còn đây
Cuốc mai quằn gãy, cán tày còn kia

Bàn tay hung bạo đập, lia
Mang danh giải phóng mà kìa, sát nhân!
Súng nổ át pháo đầu xuân
Tiếng la man rợ bặt thầm tiếng reo

Huế thương tràn ngập tai bèo
Dép râu nón cối quê nghèo tan hoang
Buồn cho dân Việt lầm than
Buồn cho mẹ Việt hai hàng lệ rơi

Giữa đêm trừ tịch ôi thôi!
Ầm ầm tấn kích một trời thảm thương
AK, mã tấu đoạn trường
Đạn bay xẻ thịt nát xương dân lành

Luồn dây trói giật khuỷu anh
Đạp đè xác chị lấp dần thân em
Vào chung một hố đất đen
Người bị chôn sống kẻ đem đập đầu

Gió mưa trời cũng thảm sầu
Những tên khát máu rừng sâu lẩn về
Giết người hàng loạt mà ghê
Giết người đồng chủng đồng quê không chùn

Tay nào chỉ điểm vẽ đường
Miệng nào phát lệnh máu vương tanh mùi
Bao nhiêu mạng vẫn chưa thôi
Bao nhiêu tang tóc chưa nguôi lòng thù

Học sinh, nhà giáo, thầy tu
Thợ thuyền, buôn bán... không từ, diệt luôn
Nói chi công chức, nhân viên
Quân nhân, đảng phái càng thêm nát lòng

Khăn tang trắng một dải đồng
Máu loang thẫm cả vũng, giồng, bãi, khe
Tiếng đập quát, tiếng thúc kè
Tiếng đâu ghê rợn xích xe tử thần

Vườn nào phủ kín xác dân
Rãnh nào thi thể người thân một nhà
Này ôn, này mạ, này cha
Này anh, này chị, trẻ già gái trai

Bé thơ chưa thoát hình hài
Tội tình chi phải chung bài nghiệt oan?
Năm mươi năm vẫn bàng hoàng
Mỗi lần nhắc đến chứa chan lệ sầu

Thời gian nước chảy qua cầu
Mậu Thân 68 khắc sâu lòng người
Nén hương tưởng niệm ngậm ngùi
Tội ác cộng sản truyền đời không quên!

2/2018 Quang Dương