Wednesday, October 31, 2018

Đếm tuổi








Mỗi năm mừng đón một tuổi thơ
Trong nắng ban mai hé nụ chờ
Thế giới ấm êm bầu sữa mẹ
Vũ trụ an hoà vòng tay cha

Mỗi năm hí hửng một tuổi hoa
Gót son rộn rã lòng hoan ca
Bình minh nắng gội cành xuân mới
Sân trường áo trắng nhịp ê a

Mỗi năm gom góp một tuổi cao
Ngỡ ngàng thay áo mới hôm nào
Nhảy dây đá bóng đùa lanh lẹ
Thưa chuyện ngại ngùng phép xã giao

Mỗi năm cộng thêm một tuổi người
Mắt xanh môi đỏ lòng ngập vui
Yêu nhau đâu ngại bàn tay trắng
Khó nhọc gian nan vẫn mỉm cười

Mỗi năm lao đao một tuổi đời
Hình hài tơi tả áo cơm đòi
Đẩy xe vượt dốc thân mòn mỏi
Mua được an bình nước mắt rơi

Mỗi năm gánh thêm một tuổi thọ
Mái tóc bạc thưa nhăn nheo vỏ
Mắt mũi kèm nhèm tai nghễng ngãng
Tâm trí nhạt nhoà nhớ nhớ quên

Mỗi năm nặng thêm một tuổi phiền
Xe lăn chầm chậm mặt vô duyên
Sáng trưa chiều tối chung khổ cảnh
Sầu não cho người lẫn cho riêng

Mỗi năm lãng đãng một tuổi trời
Người đi khuất núi người đơn côi
Tờ lịch rơi nhanh không kịp đếm
Liễu dương phơ phất mộ lưng đồi

Mỗi năm mờ nhạt bia lộ thiên
Hồn có mong chăng tuổi cửu tuyền
Đếm đến bao giờ thì sạch nghiệp
Siêu thoát sanh về cõi uyên nguyên


Mỗi năm... Còn chăng tháng với năm?
Mặt trời trái đất mịt mù tăm
Tuổi của thiên nhiên tuổi vũ trụ
Hạt bụi chìm tan vào hư không

11/2018
Quang Dương

Saturday, October 20, 2018

Bao giờ về lại?













Làng quê một bước một xa
Tình quê chan chứa lệ nhoà trong tim
Ai tha hương chẳng mong tìm
Về nơi ký ức bóng hình ngày xưa
Trời đâu cần đổ hạt mưa
Ẩn trong hơi gió vẫn thừa dư âm 

Ai bảo hồn quê lời mẹ ru
Riêng tôi tiếng dế rộn tâm tư
Đào hang đổ nước khều cho khéo
Trận đá thư hùng ai ngất ngư?

Ai bảo ruộng quê xanh mạ non
Riêng tôi xanh đỏ kẹo bòn bon
Theo chân về chợ loanh quanh giỏ
Ai nhỏ, ai chiều, ai được hơn?

Ai bảo trường quê lời ê a
Giọng thầy vang vẳng bạn gần xa
Riêng tôi chim hót ngoài khuôn cửa
Mơ bướm chao mình mơn khóm hoa

Ai bảo làng quê vòng luỹ tre
Riêng tôi sọt úp nhớ gà tre
Sợi đan sợi uốn luồn cho chắc
Gà gáy kình nhau dưới bóng hè

Ai bảo đồng quê cánh cò bay
Riêng tôi len lén giữa hàng cây
Ô rô, cóc ké tùm lau sậy
Cà cưỡng, le le túm một bầy

Ai bảo sông quê sóng dạt dào
Riêng tôi vùng vẫy quậy hồ ao
Cá câu không được thì quây bắt
Bì bõm loay hoay lưới vuột sào

Ai bảo vựa quê thóc vàng uôm
Riêng tôi khoai sắn ấm lòng hơn
Cũng vồng cũng luống công vun xới
Tay bới tay đào tay một ôm

Ai bảo đường quê ngời ánh trăng
Riêng tôi đóm lửa bập bùng sân
Cộ đèn tháng tám hoa in giấy
Này Cuội này Hằng xinh rất xinh

Ai bảo gió chiều nhớ hương cau
Riêng tôi trời lộng nhớ diều cao
Đường đê chân đất căng dây chạy
Thơ dại chi đâu lớn gộc đầu

Ai bảo quê hương chùm khế ngọt
Riêng tôi chanh ngát nhớ làng xưa
Nước mưa đường cát thêm múi vắt
Mát rượi tình em cơn nắng trưa

Ai bảo xa quê luyến khói chiều
Quyện ngùi hương rạ bếp cơm niêu
Riêng tôi nhớ ẩm màu hơi đất
Mộc mạc đêm nào thốt tiếng yêu

Ai bảo... Cần chi ai bảo đâu
Quê hương giờ đã khuất ngàn dâu
Bóng hình thanh sắc còn ghi mãi
Kỷ niệm muôn đời luôn khắc sâu

Bao giờ về lại mùa thương ấy
Hóng lấy ân tình hóng lấy hương
Hồn quê ấm lắm lòng thôn xóm
Ấm cả thân đơn ấm dặm đường

Bao giờ? Liệu có bao giờ nữa?
Mắt đã mờ, tóc đã tuyết sương
Niềm quê nghèn nghẹn trong tâm khảm
Còn đó mây mù che cố hương

10/2018
Quang Dương

Friday, October 5, 2018

Trắng một màu













Bỗng chốc thế mà quá nửa năm
Mấy tháng còn lại chắc cũng nhanh
Thấm thoát mình già thêm một tuổi
Đường về hư vô rút ngắn dần

Ngày xưa còn bé cứ mong cầu
Thời gian chậm quá, thúc cho mau
Cho thêm nhiều tuổi như anh chị
Chóng thành người lớn thích gì đâu

Trẻ con làm gì được tự do
Trẻ con ngày ấy chỉ nằm co
Loanh quanh hẻm ngõ còn bị mắng
Bé mà không học lớn buồn xo

Ấy thế, tháng năm vụt cái ào
Chưa kịp nên người đã đảo chao
Tiếng thầy âm vọng tiếng bom đạn
Tuổi trẻ một thời cũng xanh xao

Học tài? Thi phận? Ruổi lên đường
Sách vở ích gì buổi nhiễu nhương
Thao trường lăn trải sân trường giã
Đánh giặc trò chơi hẹn chiến trường

Đứa rừng xanh lá đứa ra khơi
Đứa lướt tầng không sấm sét trời
Cô bạn mắt nâu bên hàng xóm
Vội lấy chồng xa lỗi thiệp mời

Đời trai chinh chiến đố gian nan
Một mảnh tình yêu khó vẹn toàn
Chĩa súng bên đồi canh bóng giặc
Biên thuỳ trống giục nức tâm can

Trừng mắt đêm nào cũng hoả châu
Đường vào chiến tuyến hố nông sâu
Rừng lau ruộng lác mìn chông bẫy
Bãi đáp bờ mương pháo chụp đầu

Thế hệ thanh niên của chúng tôi
Buồn nhiều vui ít hẹp tương lai
Ai bảo lớn lên thời bom đạn
Mà không oằn trĩu nợ hai vai?

Mà không canh cánh những suy tư
Chia dòng Bến Hải cộng thù như
Thương cho đất mẹ cày bom đạn
Xót những oan hồn nương vất vơ

Hận những con người khởi chiến tranh
Xâm lăng, “giải phóng” chết toàn dân
Thịt xương vô tội no chủ nghĩa
Máu rỏ cờ hồ khát cộng quân

Quán nhậu phép về chuốc để quên
Xã tắc sơn hà bỗng ngửa nghiêng
Bao nhiêu tử sĩ hồn vương đế
Hạo khí giống nòi vãn linh thiêng?

Ngạo nghễ ngày nao bỗng bó tay
Quan quân thúc thủ xích xiềng dây
Tội dân lê thứ lao đao bước
Xoáy dập thuyền nghiêng sóng bủa đầy

Xa nhà xa nước xa quê hương
Lạ đất lạ dân lạ phố phường
Tay trắng giọt cày lên muối mặn
Chiều trông xứ mẹ khói mờ vương

Giờ đây mưa gió tẩm dãi dầu
Thương về cố quốc lệ mềm câu
“Nhân sinh tự cổ thuỳ vô tử...”
Ai ngỡ tâm son trắng một màu

Quang Dương