Tháng
Tư đang đến với mùa Xuân của thiên nhiên, của đất trời, nhưng hình như
Xuân không về trong lòng người. Kể từ mùa Xuân năm 75 đau thương tang tóc, người
Việt tha hương tỵ nạn chẳng bao giờ quên được nỗi hận nước mất nhà tan, chẳng bao
giờ quên được những thảm cảnh kinh hoàng mà người dân miền Nam phải gánh chịu
trên bước đường di tản chỉ vì quá kinh sợ, chỉ vì muốn chạy tránh cộng sản càng
xa càng tốt. Chẳng bao giờ quên những trận pháo kích hèn hạ lén lút của cộng quân
vào thành phố nhằm khủng bố giết hại dân lành. Cũng chẳng bao giờ quên những đòn
thù của kẻ xâm lăng giáng lên đầu người vô tội khi chúng lấn chiếm một nơi nào.
Nỗi đau canh cánh bên mình, qua nhiều tháng năm vẫn âm ỉ day dứt không nguôi và
cứ mỗi độ Xuân về, nhắc nhớ đến tháng Tư nghiệt ngã, tháng Tư quốc hận, thì nỗi
đau lại trào dâng, lại hiển hiện thôi thúc với những cảnh tượng, những âm
thanh, những cảm xúc như mới vừa xẩy ra hôm nào, rất gần đây thôi.
Phải, làm sao mà
quên được hình ảnh đoàn người chạy loạn lớn bé già trẻ gồng gánh bồng bế, lếch
thếch dắt díu nhau trên những tỉnh lộ và quốc lộ trông thật bi thương thảm hại.
Làm sao mà quên được tiếng khóc xé ruột của đứa bé bò lăn bên xác mẹ vừa ngã xuống
vì đạn thù bắn sẻ. Làm sao mà quên được tiếng nấc nghẹn ngào tức tưởi của người
vợ ôm thây chồng vừa nằm xuống vì đạn thù pháo kích. Làm sao mà quên được những
ánh mắt thất thần, những nét mặt âu lo mệt mỏi của cha mẹ anh chị em thất lạc lẫn
nhau trong lúc khói lửa ngập trời. Và cũng làm sao quên được những trận đánh hào
hùng không cân sức vào giờ phút cuối với gương anh dũng hy sinh của các anh chiến
sĩ QLVNCH, bảo vệ từng tấc đất, từng con người của tổ quốc không để rơi vào tay
giặc. Lại càng không thể quên được những cái chết hào hùng cả hữu danh và vô
danh, tuẫn tiết theo thành quyết không đầu hàng quân địch của quân dân cán chính
miền Nam .
Còn nhiều lắm những điều không thể nào quên của chuỗi ngày oan khiên tủi nhục
trong tháng Tư đen một chín bảy lăm và những tháng năm đọa đày oan trái, ngập đầy
máu và nước mắt tiếp theo đó, khi cả miền Nam đã nằm gọn dưới gót giầy quân cộng
sản xâm lược.
Dù đã ba mươi
tám năm, bốn mươi năm hay bao nhiêu năm qua nữa, tội ác man rợ trời không
dung đất không tha, không bút mực nào tả xiết của cộng sản, gây ra bao núi
xương sông máu cho dân tộc Việt Nam, sẽ mãi mãi phải được khắc cốt ghi tâm,
truyền từ đời này sang đời khác, lưu lại hậu thế để mọi người đều biết mà xa lánh,
mà lên án, mà phỉ nhổ.
Trong niềm ngậm
ngùi tiếc nuối và thương nhớ đến những đồng bào miền Nam , những người thân yêu đã nằm
xuống vì một chủ nghĩa hoang tưởng độc ác và mộng xâm lăng thống trị điên rồ,
xin cùng đốt nén hương lòng thành kính tưởng niệm. Cầu xin hương linh những
người đã khuất đều được siêu thoát về cõi an lạc vĩnh hằng. Cầu xin hồn thiêng
sông núi, anh linh tiền nhân độ trì phù hộ cho đất nước Việt Nam sớm thoát khỏi
ách nạn cộng sản, cho người dân Việt sớm được hưởng những quyền tự do căn bản,
nhân bản, dân chủ và bình đẳng nhất.
Tháng Tư đang về có phải không?
Tháng Tư về sao nắng không bừng?
Mưa Xuân không mát, hoa không sắc
U uất lòng người lạnh gió Đông?
Có phải chăng vì Xuân tháng Tư
Nhắc mùa Xuân cũ đã xa xưa
Tưởng rằng xưa lắm nhưng mà mới
Tiếng nấc hờn căm rõ vọng vừa
Cảnh tượng não lòng vẫn như in
Gót giầy xâm lược nát quê hương
Tử sinh huyết lộ người di tản
Đành đoạn, chia lìa, thất lạc tin
Thất thểu nghẹn ngào con lạc mẹ
Ngẩn ngơ tức tưởi vợ xa chồng
Nén hương thắp vội bên đường mộ
Cạnh xác ai nằm phơi hố nông
Cờ rủ ba dòng máu rỏ tươi
Hồn thiêng vướng lệ, phách chưa rời
Triệu vành tang trắng bên đời trắng
Nửa khối oan khiên, nửa khối cười
Đau cuộc bể dâu một kiếp tàn
Nghìn năm ghi dấu bóng trăng tan
Còn nghe tiếng khóc bên đồi vắng
Ngẫm cảnh bi thương mắt sũng tràn