Sunday, March 30, 2014

Xuân Vẫn Ngậm Ngùi












Xuân đến mà sao chẳng được vui
Lòng ta chỉ thấy ngậm ngùi thôi
Xuân về nhắc lại Xuân tang tóc
Xuân hận đau thương lửa ngụt trời

Ai đem giải phóng? Máu thành sông!
Ai hưởng vinh quang? Xác ngập đồng!
Tham vọng điên cuồng! Ôi! bất kể
Tương tàn huynh đệ giống nòi chung

Chủ thuyết nào khơi cuộc binh đao?
Hung mê ác Cộng giết đồng bào
Triệu hồn oan khuất không siêu thoát
Tử khí xông mờ đục trăng sao

Quốc lộ kinh hoàng dậy khóc than 
Gót giầy xâm lược cháy quê hương
Đạn bay thịt nát đêm di tản 
Pháo dập xương tan bãi đoạn trường 

Gia đình phiêu bạt cơn ly loạn
Tiếng khóc bi ai đến thảm sầu
Xác mẹ sõng xoài con nấc sữa
Thây chồng khô lạnh vợ vật lay

Cuồn cuộn khói đen tràn nước mắt
Bừng bừng lửa đỏ xém ngang mày
Quang, thung, bị, gánh thân chao đảo
Trời, đất, ai gây kiếp nạn này? 

Đã qua nhiều hơn mười ngàn đêm
Nỗi hờn vong quốc vẫn chưa quên
Còn bao lâu nữa bao đêm nữa?
Xóa được tâm tư sạch nỗi niềm

Quang Dương

Thursday, March 13, 2014

Sinh Nhật Anh Thư Đỗ Thị Minh Hạnh

Đỗ Thị Minh Hạnh xứng đáng là một anh thư nước Việt. Dẫu thân nơi tăm tối ngục tù và bị đầy đọa đủ điều nhưng em vẫn hiên ngang kiên cường chống trả những đòn thù hèn hạ của bạo quyền hung hiểm. Đảng Cộng tuy căm ghét em nhưng chúng rất sợ em. Chúng sẽ không dám làm điều manh động đối với em vì em là biểu tượng, là ngọn đuốc soi đường đang hừng hực cháy sáng, dẫn đường cho tuổi trẻ cả nước đứng lên đòi Tự do, Dân chủ, Nhân quyền nay mai. Mong em vững tâm bền chí. Ngày sụp đổ của bạo quyền không còn bao lâu.
Mừng sinh nhật Minh Hạnh 13 tháng 3, xin có bài thơ nhỏ ghi chút lòng cảm mến và khâm phục:
Nơi đâu địa ngục trần gian
Để nơi đâu rực hào quang giống nòi (*)
Anh thư Minh Hạnh sáng ngời
Thân nơi lao xá chí nơi non tầng
Quản chi ách buộc cùm gông
Đấu tranh bất kể má hồng nhạt phai
Lòng son đã quyết một bài
Nhất tâm trừ bạo, diệt loài Cộng gian
Chống đảng độc, cứu dân oan
Giương danh thục nữ nước Nam anh hùng
(*) Xin mượn ý hai câu thơ của thi hào Vũ Hoàng Chương: "Nơi đâu trường dạ tối tăm, Để nơi đâu có trăng rằm đầy trang"

QD (3/2014)

Monday, March 10, 2014

Hạnh Phúc Đơn Sơ

Cám ơn em một thoáng môi cười
Cho tôi mơ thầm người yêu cũ
Cám ơn trường tàng cây bóng rủ
Cho chân tìm quen lối mộng xưa
Cám ơn trời đẹp nắng ban trưa
Cho tôi nghe vọng về tiếng guốc
Cám ơn đường mù sương ươn ướt
Cho se se da thịt năm nào

Cám ơn người đẹp lắm câu chào
Cho thấy lại tháng ngày tưởng mất
Cám ơn ai những lời chân thật
Cho cuộc đời còn nét đáng yêu
Cám ơn và thương biết bao nhiêu
Những hạnh phúc đơn sơ giản dị
Tuy nhỏ nhoi nhưng mà rất quý
Ở quanh ta đâu đó mỗi ngày

Chiếc lá bàng theo gió nhẹ bay
Hay một chút hương hoa thoang thoảng
Áng mây vàng chiều hôm lãng đãng
Tiếng sơn ca ríu rít đầu cành
Viên cuội tròn vui bước chạm nhanh
Vòng khe suối loanh quanh góc đá
Nhịp võng trưa giấc nồng êm ả
Bóng trăng soi hai mái tự tình

Bao năm dài chưa thấy bình minh
Nhưng cảnh vật nên thơ không thiếu
Chốn tha hương lòng người hòa hiếu
Đắp đổi câu thân ái hợp quần
Ấm áp từ bỡ ngỡ đặt chân
Nâng dắt tiếp cho đời mạnh bước
Cám ơn cùng tạ ơn đất nước
Xứ tạm dung nhưng ắp tình người

Lại mơ về quê mẹ xa xôi
Đường tổ quốc có ngày rộng mở
Cho Tự do ngát hương Dân chủ
Cho Công bình Nhân ái hòa ca
Cho độc tài, tham, ác tiêu ma
Cho quyền của con người được trọng
Và trên hết, chắp tay ước vọng
Bắc Trung Nam thân thiết một nhà

Cho tình người dân Việt nở hoa
Cho hạnh phúc chan hòa kết trái
Sáu mươi năm đau thương đã trải
Mong bạo tàn chấm dứt từ đây
Xin một lần thế cuộc đổi thay
Để tuổi trẻ tiến lên dẫn bước 
Cho Việt Nam quật cường thuở trước
Vẫn hiên ngang khí phách anh hùng
Xây nước nhà chống kẻ thù chung
Niềm mơ ước đêm ngày hằng đợi

QD

Phải Không Sáu Mươi Năm?

Phải không sáu mươi năm?
Một lần xa nửa nước
Hai lần đau đoạn trường
Mờ mịt mây ngăn lối
Muôn trùng khuất đại dương

Phải không sáu mươi năm?
Tình người lạnh tuyết băng
Lòng người chai gỗ đá
Chén sầu không uống cạn
Lệ sầu dậy chứa chan

Phải không sáu mươi năm?
Cơn mê đầy mộng mị
Dài như một thế kỷ
Kẻ say và người tỉnh
Chưa hết dấu can qua

Phải không sáu mươi năm?
Ngục tù xưa còn đó
Hận thù xưa vẫn đỏ
Vết thương càng mưng mủ
Đau xót bởi vì ai

Phải không sáu mươi năm?
Quá đủ cho một đời
Một đời sâu tăm tối
Một đời oan nghiệt tội
Dồn đã đến chân tường

Bao giờ nhỉ cố hương?
Biền biệt thôi ngàn phương
Dõi trông thôi khuất bóng
Đếm bước thôi cô quạnh
Mây chiều thôi vấn vương

QD