Thursday, February 26, 2015

Cây Cải Trời


Nhấp nhô ngọn cải trời
Xanh lan mượt chân đồi
Hoa tươi vàng điểm lá
Lòng bâng khuâng ngậm ngùi

Nhớ ngày mới qua đây
Chồng, vợ, con xum vầy
Chân nâng, nhiều lạ lẫm
Túi rỗng nhưng tình đầy

Cải trời cây thiên nhiên
Nghe bảo giống thuốc tiên
Hái nấu canh ăn bổ
Tốn công không tốn tiền

Thế nên rất hồ hởi
Bởi cày cuốc đã quen
Hái rau là chuyện nhỏ
Chuẩn bị ra tay liền

Lách cách xe lọc xọc
Vợ túi, chồng dao kéo
Con túm bịch ny-lông
Mò mẫm rê khắp đồng

“Cây này không phải cải
Lá này già đừng hái
Ngắt ngọn chớ nhổ rễ
Xếp khéo cho được nhiều”

“Để ý đất chỗ trũng
Coi chừng chân dẫm sình
May quá suýt nữa té!
Mải xua vài con ong”

“Ấy, ấy đừng ra xa
Ở đây cũng nhiều mà
Hái trộm đâu mà sợ
Ai cười mặc người ta”

Rồi cúi cúi ngẩng ngẩng
Cải trời lá không to
Lao động lâu cũng bộn
Thu hoạch khá ra trò

Hớn hở chồng ba bao
Hả hê vợ hai túi
Vui vẻ con một bịch
Căng phồng, vác ì ạch

“Thích, thích quá phải không?
Gió mát rượi đồng xanh
Khỏe hơn tập thể dục
Niềm vui sánh đâu bằng”

“Nhiều rồi, thôi đi về
Phen này ăn chán chê
Dự trữ chật tủ lạnh
Lỡ héo…coi như huề!”

Canh cải vị đăng đắng
Lá cải lại dai dai
Con lắc đầu quầy quậy
Thôi, mình xơi hết vậy

Cải dại đắng có đắng
Nhưng mát ruột mát gan
Phí của trời, ai tiếc?
Chồng húp, vợ lùa chan

Còn xào tỏi với nấm
Giò nạc giấn tôm khô
Đầy chảo ăn cho cố
Vỗ bụng rau một bồ!

No nê khỏe thân ròm
Xứ Mỹ thật là “ngon”
Đời tha hương bỗng ấm
Niềm yêu người dâng lên

Sung sướng được bao năm?
Sương gió bao thăng trầm?
Cải trời lui ký ức
Phận số, ai không lầm?

Mỗi Xuân đều trở lại
Cây cải của ngày xưa
Vợ hiền nay khuất núi
Mắt nhòa hay hạt mưa?


Quang Dương

Thursday, February 12, 2015

Xuân Có Gì Vui?

Xuân về trên đất khách
Hỏi có thấy gì vui?
Rượu, hoa và bánh, mứt
Ngập tràn cũng thế thôi

Xuân về trên đất khách
Chỉ mang mang ngậm ngùi
Lòng hướng về cố quốc
Xót xa bao phận người

Nhớ gì? Nhớ nếp cũ
Thương gì? Thương hương xưa
Tiếc gì? Tiếc quá khứ
Mong gì? Mong đổi đời

Tiến hóa lẽ tự nhiên
Biển dâu chuyện bình thường
Sao mình còn lưu luyến?
Sao lòng mãi vấn vương?

Xuân một lần thay mới
Tết một dịp vui vầy
Chuyện bình thường dễ hiểu
Còn cố chấp không hay?

Ngẫm có bậc cao danh
Oai xưa thời vang bóng
Hòa trào lưu lối sống
Quên trong cuộc no đầy

Kìa nhìn thế hệ trẻ
Biết gì chuyện tang thương?
Hiểu gì quân cướp nước?
Dửng dưng nỗi đoạn trường

Sao mình mãi xót xa
Xuân về chẳng rượu, hoa
Tết về không mứt, bánh
Đóng cửa mặc Xuân qua

Bao năm rồi còn đó
Vết đau canh cánh lòng
Bao năm rồi còn thấy
Nhởn nhơ kẻ thù chung

Quang Dương