Giò lan đã nẩy đôi nhành
Búp non nâu hồng ửng đậm
Um tròn bên lá mượt xanh
Trời trong nhưng còn đông giá
Run run cây cỏ lá hoa
Gió hắt lùa se sắt lạnh
Chợt thương ai chốn quê nhà
Bao năm hoa đâu còn nở
Cỏ cây cũng héo điêu tàn
Người còn đang cơn thống khổ
Dân nghèo rên xiết lầm than
Đói rách cơ hàn hoạn nạn
Con buồn nuốt lệ tha phương
Cha tàn tật xưa bom đạn
Mẹ đau lây lất quanh giường
Vật vờ bán thân đổi xác
Trơ xương áo rách thân run
Miếng cơm tìm nơi đống rác
Nhà xiêu vách nát phên bùn
Trẻ thơ học hành thiếu lớp
Người già vất vưởng lêu bêu
Ốm đau không tiền mua thuốc
Chết chôn xó núi chân đèo
Bất công, độc tài, hung ác
Tham lam, bóc lột, vét vơ
Đảng thì nhà cao cửa mát
Dân nương góc bụi gầm bờ
Quốc doanh nắm quyền trục lợi
Chia nhau mặc sức tung hoành
Thị trường đất đai thao túng
Đua đòi ngất tận trời xanh
Ăn chơi vung tay xa xỉ
Tiền muôn, hút máu đồng bào
Xe sang, bán dân nô lệ
Nhà giầu, tham nhũng chặt bao
Khấu đầu lụy quân bắc Hán
Gọi vâng bảo dạ nhục nhằn
Cắt dâng biên thùy, biển, đảo
Tây nguyên bô-xít mất dần
Độc lập: Khom khom, cúi cúi!
Tự do: Lẩn quẩn, lò mò!
Dân chủ: Hứa nhăng, hứa cuội!
Công bằng: Giơ cái mặt mo!
Nhân quyền: Thẳng tay đàn áp
Dân oan: Khép tội đại hình
Biểu tình: Công an bắt nguội
Blogger: Phá nát đường link
Bao năm qua mà vẫn thế
Cơ trời cay nghiệt đa đoan
Đổi đời trắng đen sao mãi?
Niềm đau se sắt tuôn tràn
Người đi từ xưa vẫn đợi
Một ngày dân Việt vùng lên
Kết đoàn muôn người như một
Đập tan cùm xích gông xiềng ...
Nghe chăng đất trời chuyển động
Tiếng bom Tiên Lãng gầm rung
Lòng dân sục sôi uất hận
Đầu năm lửa đã phừng phừng
Quang Dương