Em như nắng buổi sáng
Anh tựa ráng hoàng hôn
Hai chúng ta cùng tuổi
Sao người vui người buồn?
Em bảo mình có đôi
Thế là hạnh phúc rồi
Âu lo gì thế sự
Thắc mắc chi chuyện đời
Cơm ăn ngày hai bữa
Y phục đủ che thân
Kế sinh nhai khiêm tốn
Hạnh phúc xa mà gần
Hãy sống cho hiện tại
Vui khi còn cạnh nhau
Mừng khi đang mạnh khoẻ
Bạc vàng đổi được đâu
Tại sao phải tư lự
Cớ chi mà đa mang
Tương lai không thể đoán
Mặc sự đời sang trang...
Anh cũng muốn nghe em
Vô tư và thong dong
Bỏ ngoài tai thế sự
Quên đi chuyện bao đồng
Anh cũng từng tự nghĩ
Tuổi già thôi băn khoăn
Nhớ gì mãi quá khứ
Suy tư hằn nếp nhăn
Sinh ra bất phùng thời
Loạn ly khói ngập trời
Công danh chìm dâu bể
Sự nghiệp tang thương đời
Thế hệ kém may mắn
Sống sót được là hay
Còn nhìn mây hửng nắng
Hít thở cùng cỏ cây
Vợ hiền luôn bên cạnh
Chia sớt nỗi lo buồn
Chút đầu gối tay ấp
An phận đi là hơn
Vậy mà còn trăn trở
Bận lòng chuyện nước non
Vậy mà còn khắc khoải
Xót dân mình lầm than
Hệ luỵ từ thuở ấy
Có phải chăng từ ngày
Âm ỉ từ dạo ấy
Có phải chăng lòng này
Niềm đau dài u ẩn
Khối buồn dịu lại dâng
Miệt mài theo năm tháng
Mong ngóng bao nhiêu lần...
Thế hệ may mắn chứ
Thấm nhuần lễ, nghĩa, nhân
Tinh hoa nền giáo dục
Chan hoà mỹ thiện chân
Thế hệ dẫu nhọc nhằn
Nếm trải nhiều gian truân
Như luyện tôi trong lửa
Chẳng có gì phân vân
Mái đầu thưa, ừ bạc
Gối mỏi lưng còng, sao?
Thì còn đây ý chí
Kiên cương vẫn tự hào
Thì còn đây thép chữ
Vạch trần điều bất công
Tố cáo bọn cướp nước
Bạo quyền hút máu dân
Thì còn đây chính khí
Việt Nam vẫn rạng ngời
Thì còn đây truyền thống
Tiên Rồng mãi sáng soi
Ngày nào còn đảng đỏ
Ngày non nước chưa yên
Ngày nào còn cộng phỉ
Ngày đau thương ba miền
Cây thật tâm muốn lặng
Nhưng gió chẳng chịu ngừng
Em ơi yên giấc nhé
Quên cho anh... một lần
Thao thức không ngủ được
Trằn trọc lại bâng khuâng
Dân mình khổ như thế
Đèn vàng ngọn bút lăn
5/2023
Quang Dương