Friday, April 30, 2021

Thơ Quốc Hận 2021












Thống hận chung

Quốc Hận đau buồn thống hận chung
Trải dài Nam Bắc suốt Tây Đông
AK bắn xả còn vang vọng
Pháo dập dân thường vẫn rít ngân
Tỉnh lộ lui binh thành tử lộ
Thuận An bến bãi ngập thương vong
Sài Gòn hấp hối cơn mê loạn
Bốn sáu năm trường mắt lệ thâm

Bốn sáu năm trường mắt lệ thâm
Mất nhà mất đất mất non sông
Tự do cá chậu thân nô lệ
Dân chủ chim lồng kiếp ngục gông
Hồ Hẹ, răn đe tâng tụng: bác
Mác Lê, bắt bẻ sính sùng: ông
Ngoài đường đỏ rợn màu cờ máu
Riêng trắng khăn tang trắng cõi lòng

Riêng trắng khăn tang trắng cõi lòng
Chết đường, chết chợ, chết lưu vong
Con thơ mất mẹ, chồng xa vợ
Anh chị em lìa, sạt miếu tông
Nhân ái hiền hoà ra có tội
Hung hăng man rợ lại lên chân
Tiếng hò tiếng hét thêm tiếng súng
Nón cối tai bèo đặc phố đông

Nón cối tai bèo đặc phố đông
Quê hương tù ngục oán thù chung
Đền đài tử sĩ không nhang khói
Cây cỏ rêu phong lấp mộ phần
Ông hoán vị tôi, tôi hoán chủ
Chủ thành đầy tớ, tớ thành ông
Tự do no ấm đâu còn nữa
U ám trời Nam nát cõi lòng

U ám trời Nam nát cõi lòng
Tương lai mù mịt lốc cuồng phong
Tủi thân chiến bại thương đồng đội
Khóc cuộc thư phần hận núi sông
Chính nghĩa vị tha ngời thiện tánh
Bạo tàn khủng bố lộ hung tâm
Trăm năm chưa dễ ai hay, dở
Sử sách bia đời mới tội, công










Búa liềm cong

Đại đồng chủ nghĩa cốc hoài công
Thống nhất chi mà khổ thế ông?
Hòn Ngọc Viễn Đông thành đá cuội
Rồng Vàng Châu Á hoá kỳ nhông
Xếp hàng cả nước xanh xao mặt
Hộ khẩu tem chia rã rạc lòng
Bốn sáu năm rồi còn lạc hậu
Thiên đường bánh vẽ búa liềm cong

Thiên đường bánh vẽ búa liềm cong
Giải phóng lâu rồi vẫn ngục gông
Dân mãi lầm than đau bệnh đói
Cán luôn giầu xụ ngố đần ngông
Đất nhà rừng ruộng chôm vơ chỉa
Biển đảo sơn hà cống nạp dâng
Phương bắc chú Xi ngồi phẩy lệnh
Tay sai thì thụp cúi đầu vâng

Tay sai thì thụp cúi đầu vâng
Thái thú bầy tôi dám phật lòng
Cõng rắn cắn gà quai miệng á
Rước voi dày tổ nõ mồm tâng
Nô đời đốn kiếp chui hồ tặc
Roi vọt thiên triều thót cẩu xâm
Đô thị, đặc khu, rừng, biển, đảo
Hoa ngôn Hoa ngữ rặt Hoa đăng

Hoa ngôn Hoa ngữ rặt Hoa đăng
Âm điệu xì xồ tiếng nhố nhăng
Tự trị doanh khu, người Việt cấm
Ém quân yếu điểm, đất Tàu ngăn
Chóp bu cán bộ im hơi ngủ
Quân đội công an bất động nằm
Nước Việt nhà Nam thành nước lạ
Đền Hùng miếu Lạc bỗng xa xăm

Đền Hùng miếu Lạc bỗng xa xăm
Tủi giống Tiên Rồng, hổ tổ tông
Cơ nghiệp tiền nhân vừa khánh thịnh
Tiền đồ hậu thế đã suy vong
Đống Đa, Vạn Kiếp xương Tàu trắng
Bản Giốc, Hoàng Sa nước Hán hồng
Luyến tiếc ngậm ngùi năm tháng cũ
Cờ vàng rực rỡ khắp non sông

30/4/2021
Quang Dương

Tuesday, April 27, 2021

Từ hận tháng Tư












Lúa, gạo từ đây hương chẳng thơm
Bắp, đậu khô cằn nếm chẳng ngon
Môn, sắn chai sần nhai sượng quá
Cháo độn khoai sùng đắng miệng thêm

Nuốt vội nghe lòng chua xót sao
Đậm đà trân vị thuở năm nào
Từ hận tháng Tư đều đã hết
Mất nước rồi ngon ngọt ở đâu

Áo gấm áo hoa màng nữa chi
Khăn nhung khăn lụa so đo gì
Mắt xanh mày biếc buồn vô hạn
Nhìn ra sông núi một màu chì

Ướm thử thêm rồi vĩnh viễn xa
Ngọc ngà duyên dáng của hôm qua
Từ hận tháng Tư đều đã hết
Mất gia trang, nát cả sơn hà

Bốn mươi sáu năm hồn khắc khoải
Nỗi niềm canh cánh khối hờn chung
Thẹn với tiền nhân gầy dựng nước
Hổ với uy linh đấng Đế Hùng

Bốn mươi sáu năm lòng trĩu nặng
Mỗi Tháng Tư Đen lại ngậm ngùi
Tiếng oán tiếng than còn vang vọng
Khắp đất liền cho đến biển khơi

Cả miền Nam chìm trong biển máu
Sinh mạng dân Nam rẻ như bèo
Mất tổ quốc rồi là mất hết
Còn nói gì cơ nghiệp, tình yêu

Bao mảnh đời xoáy tung tan tác
Bao vết thương chẳng thể chữa lành
Đâu phải cần sắt nung in mặt
Nỗi đau này tâm thép dạ đanh

Ơn chiến sĩ xả thân giữ nước
Kính anh hùng tiết liệt quyên sinh
Thương tù đày, vượt biển gieo mình
Buồn tự do bỗng thành nô lệ

Giặc gian ác chẳng hề biết nghĩ
Loài vô nhân làm được việc gì
Ngoài những chuyện xâm lăng cướp phá
Khủng bố tham tàn táng tận lương tri

Lộ mặt mo tay sai Hán cộng
Đánh cho Tàu đánh cả cho Nga
Độc lập đâu? Toàn là bánh vẽ
Dâng nộp nước rồi còn quốc tế ca!

Cám cảnh xế chiều sông nhiễm độc
Núi phủ mây mù đất khốc khô
Vong hồn người chết gào oan khuất
Trăm triệu sinh linh sống vật vờ

Còn bao lâu nữa, bao lần nữa?
Mỗi Tháng Tư Đen mỗi ngậm ngùi
Nỗi đau không còn là dĩ vãng
Mà biến thành tranh đấu sục sôi

Dù trải gian nan bước hiểm nguy
Tinh thần diệt cộng vẫn kiên trì
Vẫn truyền ngọn đuốc xuyên thế hệ
Quang phục giang sơn chiến thắng về

Sẽ nếm vị ngon lòng nhẹ vui
Sẽ diện áo hoa ngày đẹp trời
Việt Nam sạch bóng quân nô cộng
Phấp phới cờ vàng ngạo nghễ bay

4/2021
Quang Dương

Saturday, April 17, 2021

Bốn mươi sáu năm Quốc Hận











Bốn mươi sáu năm khác gì không?
Mà như đằng đẵng cả mùa đông
Sông khô biển chết đồng mương cạn
Bên những xác mòn héo hắt trông

Bốn mươi sáu năm tháng Tư chung
Bóng đêm ma quái phủ trùng trùng
Man rợ cướp quyền ngu xuẩn độc
Súng đạn xích xiềng nghiệt ngã vung

Bốn mươi sáu năm khắc khoải dài
Ngục tù đàn áp nỗi ghê gai
Bao thây người ngã xuống từ đó
Còn bao nhiêu mạng nữa ngày mai?

Tháng Tư đen tự do gục chết
Vùi lấp chung vào những nấm mồ
Chìm nổi khắp quê hương khốn khổ
Lệ nóng còn ngập sũng khăn sô

Lời quát tháo hung hăng dữ tợn
Giọng hét hô lanh lảnh khiếp hồn
Tiếng chát chúa bạt đi tiếng khóc
Lê trả thù ti tiểu ác ôn

Những thân gầy đói mòn héo hắt
Co cụm rồi tản mác muôn phương
Mắt nhìn xuống trời cũng là đất
Nhuộm cờ sao cờ máu dị thường

Dòng tài sản trôi đi thành sông
Khối tài sản bị cướp bị cắp
Trôi từ Nam trôi ngập ngụa Bắc
Rút ruột Nam bêu đỏ giống đười

Sóng trùng hãi xông lên dập thuyền
Rừng chướng khí độc nước ma thiêng
Sinh mạng đâu đổ vào nhiều thế
Địa ngục hay tặc cộng tà quyền

Dòng ký ức luôn còn rất mới 
Khối căm thù chẳng bao giờ đổi
Khi tội nghiệt ố hằn lịch sử
Dẫu trăm năm hay cả ngàn đời

Tháng Tư này tháng Tư về sau
Mỗi nhắc đến ruột nát gan nhàu
Sao còn chịu đêm đen nô lệ
Hỏi bao giờ xoay cuộc biển dâu?

4/2021
Quang Dương

Saturday, April 10, 2021

Ngậm ngùi Tháng Tư









Niềm thương tiếc hận chẳng hề nguôi
Mỗi Tháng Tư Đen lại ngậm ngùi
Chiến sĩ xả thân đền nợ nước
Dân lành vượt biển chết trùng khơi
Tập trung cải tạo, mồ chen đất
Hợp xã công thương, nghiệp lụn đời
Tổ quốc điêu tàn cơn sóng đỏ
Vô thần tham ác cộng, than ôi!

4/2021
Quang Dương

Cầm cự lai rai










Còn nấu được nồi cơm
Lui cui mù lửa rơm
Nhão khê vì lóng ngóng
Mũi già ngửi..., ừ thơm!

Còn gắp được cọng rau
Đưa vào miệng lau nhau
Răng lợi dẫu trệu trạo
Nuốt vào tạm an trôi

Còn nhấc được cánh tay
Đốt khuỷu rắc lung lay
"Vô-lăng" khá loạng choạng
Chưa chệch bánh "len" ngoài

Còn lê được bàn chân
Khớp khô mòn lục cục
Đường trường thua đã hẳn
Đường hẻm chưa trẹo gân

Còn chợ búa "shop-ping"
Đẩy xe ên một mình
Cầm lên lại bỏ xuống
Trả lộn tiền...! Sao đâu!

Còn cọ rửa chùi lau
Mốc meo đèo da cóc
Vụng về! Thôi, an ủi
Mình hãy còn tự làm

Còn ấp úng câu, lời
Kinh Phật, Kinh Chúa Trời
Tâm thành luôn khấn hứa
Ăn năn sám hối đời

Còn đêm nằm dỗ giấc
Trằn trọc thân rệu rêm
Cù là xoa, cạo, bóp
Mệt lắm rồi cũng thiếp

Còn hấp háy mắt nhoè
Giậu vườn dâm bụt loe
Ậm, ừ... hoa đang nở
Bồi hồi thương tưởng quê

Còn lúc tơ lơ mơ
Vơ vẩn tìm vần thơ
Ý, vần, đối, nguệch ngoạc
Lo chi hồn ngu ngơ

Còn... còn... còn nhiều lắm
Lỉnh kỉnh việc hàng ngày
Đang tự thân cố gắng
Không để ai phiền rầy

Không để ai ngán ngẩm
Nửa tội nghiệp nửa rầu
Bỏ thương vương lại tội
Quay đi thầm lắc đầu

Thế nên rất tự hiểu
Những chậm, yếu, mệt, sai
Xui, thua, lầm, kém, dở...
Chấp nhận, vì... già rồi!

Ráng cầm cự lai rai
Mong sao luôn còn sức
Mong sao vẫn tự làm
Gượng qua hết tháng năm

Rồi một mai khúc quanh
Cỗ xe đời tuột phanh
Xin nhẹ nhàng chóng vánh
Chưa "bai" mà đã thăng!

4/2021
Quang Dương