Tháng Bảy
năm nào cần câu chân đất
Đứa bé đầu trần túi rọ bờ
mương
Phấp phỏng nhìn phao, rê nhấp
giật buông
Quên tập vở, quên lớp trường
bạn học
Đàn cá phi uốn kỳ vi vảy bạc
Con cá rô sừng sộ sẫm màu rêu
Vẫn nhởn nhơ như bỡn cợt đùa
trêu:
"Mồi ngon lắm, nhưng biết
rồi, không cắn!"
Buổi xế dần bóng chiều chênh
chếch nắng
Đứa bé ngồi tiu nghỉu mặt buồn
xo
Lưỡi câu cùn hay thổ địa không
cho
Đi rọ trống, lúc về tay nhẹ
bẫng!
Tháng Bảy năm này ven hồ chậm
chạp
Có lão già tỵ nạn bước liêu xiêu
Nhìn tay ai cần trúc giật xôn
xao
Lại nhớ lắm những ngày xa xưa
ấy
Chuyện năm nao thế nào giờ
cũng vậy
Vất vả nhiều thành tựu chẳng
bao nhiêu
Riêng một điều thôi rất quý,
rất yêu
Là tình nghĩa vợ chồng luôn
gắn bó
Là trái tim em đã dành cho anh
đó
An ủi sẻ chia cay đắng ngọt
bùi
Dưa muối cơm cà đạm bạc mà vui
Dìu nâng dắt bên nhau cùng
mạnh bước
Nhưng quê xưa mất rồi và cả
nước
Vẫn đang trong quằn quại ách
tù gông
Chẳng còn đâu về nữa ruộng
mương đồng
Vợ chồng già bên nhau ngồi câu
cá
7/2020
Quang Dương