Saturday, June 22, 2019

Hương tóc cố nhân










Một mùi hương nhẹ thoảng đâu đây
Hồn lắng trầm tư chợt phút giây
Bưởi, chanh, ngâu, sói, lan, sen, sứ?
Không phải, hình như mùi tóc mây

Quyện hương bồ kết đượm thơm thơm
Tóc huyền xưa gội nắng chiều hôm
Sợi lùa sợi quyến hong trong gió
Ngơ ngẩn mơ tìm nhánh sợi thương

Ký ức len về tuổi hoa niên
Em mười ba đã biết làm duyên
Anh mười lăm bắt đầu thơ thẩn
Chẳng lạ chi đâu, sát láng giềng

Tóc dài em để tự thơ ngây
Chớm lên thiếu nữ mượt xanh dày
Bờ vai thon thả mềm buông xoã
Óng tựa tơ trời, êm tựa mây

Câu vụng anh ngồi chép mộng mơ
Bao trang bao chữ mực chưa mờ
Trái tim khao khát còn đơn độc
Lòng gửi theo lòng muôn cánh thơ

Anh vẫn trông sang mỗi sớm mai
Tay em ôm cặp, dáng trang đài
Gió đùa mơn nhẹ đôi tà áo
Hồn bướm đa tình say dắm say

Anh dõi lòng theo mỗi bước đi
Dẫu không theo kịp có lo gì
Ngoài dấu chân in mềm trên cát
Còn ngát trinh nguyên hương dậy thì












Đôi lần giáp mặt quãng đường xa
Xinh xinh quai lụa tím hoa cà
Dường như ánh mắt sau vành nón
Nhắn gửi niềm thương nỗi thiết tha

Ngẩn ngơ tơ tưởng thức tròn đêm
Lấp lánh sao dăng nguyệt lưỡi liềm
Bóng qua tre trúc ai song cửa
Chăm chỉ ôn bài in vách nghiêng

Mơ mộng thiếu niên hồn đi hoang
Say trong nốt nhạc, sáo, tiêu, đàn
Ngỡ xưa truyền thuyết, em, Lộng Ngọc
Tiền kiếp bao đời, anh, Tiêu lang

Tình cầu êm ả chắc nên đôi
Cha mẹ hai bên ước định rồi
Cau luống vườn anh mong trĩu quả
Trầu nhà em đợi ngát sinh sôi

Dòng thế đang bình bỗng cuộn dâng
Hung hăng sóng đỏ ngập lan đồng
Lửa tan thành quách tâm cuồng nộ
Máu ngập sơn hà tội bỗng dưng

Xoáy trong cơn lốc biệt tăm nhau
Năm tháng tha hương tủi dãi dầu
Dõi mắt bao lần soi cố quốc
Chim trời cá nước vẫn ngàn dâu

Tóc mây từ đó thành kỷ kiệm
Canh cánh tâm tư suốt một đời
Tiếng yêu chẳng vẹn duyên đành đoạn
Thương nhớ người xưa vẫn ngập trời

Biết còn gặp lại hay thiên cổ?
Năm mươi năm ấy mộng hoài xuân
Chiều nay chợt thoáng làn hương cũ
Mơ tóc hương thề, hương cố nhân

Quang Dương
6/2019

Friday, June 14, 2019

Thơ và Thật


Thơ hay không hay bằng việc thật
Cũng như thơ đẹp không đẹp bằng người thật
Thơ tả thơm mát ngọt bùi sao bằng một lần nếm trải
Thơ khen nghiêng nước nghiêng thành sao bằng một lần thấy mặt

Bởi thơ chỉ là cảm nhận được diễn đạt bằng từ
Cũng bởi tại từ chỉ là ký tự vô giác vô tri
Dẫu được gán cho khả năng khơi gợi thần kỳ
Vẫn còn một khoảng cách rất xa giữa thơ và thật

Bấy lâu nay tôi làm thơ tả tình tả vật
Tưởng rằng đã làm nên những điều thiết thực
Uốn chữ nặn vần thành những hiện thân
Có biết đâu rằng đã uổng sức hoài công
Làm chuyện hoạ hổ hoạ bì bất khả hoạ tâm
Vì cái được tả chưa bao giờ là thật
Vì cái tưởng thật chỉ là phút ảo giác không hư

Tôi quăng bút ôm đầu ngồi thừ bất lực
Cúi âm thầm gặm nhấm một niềm đau
Giận tôi bất tài có làm được chi đâu...
Nhưng không chỉ giận mà đúng ra là tuyệt vọng!
Vì chẳng đem được người xưa về lại bên mình

Bao áng thơ rồi đều vô ích phải không?
Nào thấy đâu một tiếng cười, cái nhíu mày, liếc mắt
Hay hơi thở ấm, bóng mai qua mành trúc
Hoặc vạt áo cố nhân đang quấn quyện gần bên
Tất cả vẫn là căn phòng vắng lặng cô đơn
Bên giấy bút, ngọn đèn, tâm tư hiu hắt

Đó là thật, đó mới chính là hiện thực
Sự thực phũ phàng, trải nghiệm đớn đau
Quả đáng buồn chẳng biết nói làm sao
Định mệnh oan khiên, sức người cùng cạn

Đêm nay tôi lặng nhìn lên khoảng trời cao vô hạn
Lấp lánh bao nhiêu vì tinh tú bạt ngàn
Lòng vẩn vơ suy nghĩ miên man
Tưởng đã hiểu nhiều mà nào đã hiểu gì
Phải sự vật muôn đời vô giác vô tri?
Hay chính tôi mới là kẻ vô tri vô giác đó!

Tri kiến mù mờ vọng tâm trùm toả
Thọ tưởng mông lung hành thức hồ đồ
Còn mong gì linh hiển chuyện nằm mơ
Còn bận gì chữ nghĩa một bài thơ!

Quang Dương
6/2019