(Chuyện vợ
chồng già mùa dịch cúm Vũ Hán)
Chồng:
Hình như anh hơi sôn sốt
Hình như anh hơi ho ho
Cổ hơi đau đau chút chút
Em à, anh hơi lo lo
Vợ:
Khổ chưa! Dám anh đã dính
"Cô-rô-na" cúm mất rồi
Đã bảo bao lần cẩn thận
Rửa tay súc miệng, không thôi...
Chồng:
Lại đầu anh hơi váng vất
Tay chân mình mẩy hơi rêm
Miệng lưỡi dường hơi nhàn nhạt
Đắp mền sao vẫn hơi run
Vợ:
Chết rồi, đúng là "Cô-vít
Nai-tin" thôi chớ còn chi!
Khổ, nhà bé như hột mít
Làm sao giờ cách với ly
Chồng:
Em à, anh hơi hy vọng
Phổi anh đế luyện hơi men
Lính xưa dạn hơi bom đạn
"Cô-Vy" rỗi chịu hơi quen?
Vợ:
Chết, chết, thế là càng chết!
Phen này lây nhiễm cả nhà!
Phải liệu sát trùng tẩy rửa
"Đit-ten" năm bước cạch xa
Chồng:
Nhưng chắc anh chỉ hơi cảm
Hít hơi ngực khá căng đầy
Thở ra tuy hơi mền mệt
Và soi gương mới hơi... gầy!
Vợ:
Khổ quá, người đâu gàn dở
Lại còn cãi lý sự cùn
Cẩn tắc mới vô áy náy
Lơ là mất mạng ai chôn?!
Chồng:
Em ạ, nếu em hơi sợ
Mặc dù anh hơi dở người
Thôi anh ra vườn trụ đỡ
Trăng lều gió bạt cầm hơi
Vợ:
Mệt lắm, thôi đừng bướng nữa!
Mời ông chiếm trọn căn phòng
Còn tôi ra ngoài chái bếp
May còn hơi để hầu ông!
5/2020
Quang Dương