Sunday, May 24, 2020

Hơi và hơi hơi









(Chuyện vợ chồng già mùa dịch cúm Vũ Hán)

Chồng:
       Hình như anh hơi sôn sốt
       Hình như anh hơi ho ho
       Cổ hơi đau đau chút chút
       Em à, anh hơi lo lo

Vợ:
       Khổ chưa! Dám anh đã dính
       "Cô-rô-na" cúm mất rồi
       Đã bảo bao lần cẩn thận
       Rửa tay súc miệng, không thôi...

Chồng:
       Lại đầu anh hơi váng vất
       Tay chân mình mẩy hơi rêm
       Miệng lưỡi dường hơi nhàn nhạt
       Đắp mền sao vẫn hơi run

Vợ:
       Chết rồi, đúng là "Cô-vít
       Nai-tin" thôi chớ còn chi!
       Khổ, nhà bé như hột mít
       Làm sao giờ cách với ly

Chồng:
       Em à, anh hơi hy vọng
       Phổi anh đế luyện hơi men
       Lính xưa dạn hơi bom đạn
       "Cô-Vy" rỗi chịu hơi quen?

Vợ:
       Chết, chết, thế là càng chết!
       Phen này lây nhiễm cả nhà!
       Phải liệu sát trùng tẩy rửa
       "Đit-ten" năm bước cạch xa

Chồng:
       Nhưng chắc anh chỉ hơi cảm
       Hít hơi ngực khá căng đầy
       Thở ra tuy hơi mền mệt
       Và soi gương mới hơi... gầy!

Vợ:
       Khổ quá, người đâu gàn dở
       Lại còn cãi lý sự cùn
       Cẩn tắc mới vô áy náy
       Lơ là mất mạng ai chôn?!

Chồng:
       Em ạ, nếu em hơi sợ
       Mặc dù anh hơi dở người
       Thôi anh ra vườn trụ đỡ
       Trăng lều gió bạt cầm hơi

Vợ:
       Mệt lắm, thôi đừng bướng nữa!
       Mời ông chiếm trọn căn phòng
       Còn tôi ra ngoài chái bếp
       May còn hơi để hầu ông!

5/2020
Quang Dương

Wednesday, May 20, 2020

Ô quan ngày cũ

Râm rợp tàn me, xanh bụi tre
Phe phẩy đu đưa mát võng hè
Cha ngoài đồng, mẹ ngồi giặt áo
Bé ngủ say nồng ngoan tiếng ve

Thoăn thoắt ngón tay rải từng viên
Sỏi vàng nâu trắng cửa ô quan
"Nhà giàu" tiếc quá, không "ăn" được!
Chị đã xong rồi, đến lượt em

Bàn tay nhỏ nhắn vụng về đưa
Nhúm sỏi từng viên, hết cũng vừa
Trống một ô, em "ăn" "quan lớn"
"Ăn" cả "nhà giàu", thích thích chưa?

Giã từ thơ ấu những ngày vui
Nếm trải gian nan sóng gió đời
Tóc chị phai rồi, em cũng bạc
Gặp lại nhau đây, đất nước người

Mẹ cha khuất núi đã từ lâu
Vườn quê thân thiết cũng còn đâu
Cầm tay nhắc lại thời xưa cũ
Cười lệ rưng rưng sóng mái đầu

5/2020
Quang Dương

Thursday, May 7, 2020

Bốn mươi lăm năm Quốc Hận


















Ký ức ngày xưa vẫn hiện về
Bốn lăm năm uất hận ê chề
Thành nghiêng thị ngả thân ngơ ngác
Nước mất nhà tan dạ thảm thê 
Man rợ lên voi, người xuống chó
Văn minh cúi mặt, ngợm phô nghề
Miền Nam từ đấy chìm trong máu
Oan khốc bi thương cảnh não nề











Oan khốc bi thương cảnh não nề
Thân người đổ xuống dặm đường quê
Mồ nông cỏ ngập xua kinh tế
Huyệt lạnh bia sơ cải tạo đề
Chùa, miếu, nguyện đường kêu nhảm nhí 
Nhạc, hình, sách vở đốt ngô nghê
Miền Nam của cải tuôn ra Bắc
Cán bộ tranh nhau cướp đẫy về








Cán bộ tranh nhau cướp đẫy về
Chổi cùn rá rách cũng không chê
Chủ trương bần hoá trùm bao cấp
Chính sách ngu đần đại kiểm kê
Hãng xưởng công ty thu sạch nghiệp
Tiểu thương buôn bán ép thay nghề
Đổi tiền tay trắng bao lần khóc
Oán hận trùng trùng bước biển mê








Oán hận trùng trùng bước biển mê
Một đi đã khắc một lời thể
Chí nung quang phục non sông Việt
Dạ quyết thu hồi đất biển quê
Vận nước quy Trung chuông máng chỉ
Hán nô khấu tặc Tập Bình bê
Nhân cơn cúm dịch Tàu đang rối
Kết hợp ngoài trong cách mạng về









5/2020
Quang Dương