Friday, January 30, 2015

Nỗi Buồn Không Vơi


Nỗi buồn theo tháng năm
Có vơi dần đi không?
Tháng năm dù chồng chất
Buồn thương vẫn ngập lòng

Ngày tưởng bước chân êm
Đêm mơ dáng nằm mềm
Gối chăn dù gượng ấm
Giá lạnh hồn sao quên

Làm sao tìm lại được
Những tháng ngày đã qua?
Làm sao nhìn lại được
Bóng người yêu khuất xa?

Cây chết đâu trổ hoa
Người chết không quay về
Một đi là cát bụi
Cổ tích vào trong mê

Sáng nay mây màu xám
Phủ giăng khắp khung trời
Gió rét luồn lách thổi
Lá rơi quyến chân người

Anh lang thang vô định
Chạnh cõi lòng tái tê
Tìm em trong vô vọng
Nhớ em dạ não nề

Anh nhớ em từng phút
Không, nhớ em từng giây
Nhớ đến từng chớp mắt
Nhớ trong hơi thở này

Nhớ tiếng hát vút cao
Nhớ giọng ngâm ngọt ngào
Nhớ tay nghiêng nét chữ
Nhớ mắt huyền xinh sao

Nhớ dáng đi dịu dàng
Nhớ khuôn mặt trái soan
Nhớ miệng cười tươi tắn
Nhớ ân tình mênh mang

Nhớ nhiều và nhớ lắm
Thuở chúng mình có nhau
Ấm êm của ngày trước
Tiếc nuối cho ngày sau

Phải chăng anh ân hận?
Như câu nói sáo quen
Bên nhau không tận hưởng
Mất nhau rồi tiếc thương

Không, anh không ân hận
Mình sống trọn nghĩa tình
Ngày đầu như ngày cuối
Kính như tân vợ chồng

Anh chỉ buồn chỉ tiếc
Định mệnh bắt em đi
Mộng nhìn trăng bạc tóc
Bỗng chốc thành chia ly

Ước mơ bình thường thế
Hỏi có cao xa gì?
An thân và giản dị
Phận số cũng so bì

Lất phất hạt mưa rơi
Thêm tái tê lòng ai
Sóng sầu dâng chất ngất
Rưng rưng lệ ngắn dài

Đường đời nay lẻ bóng
Cô đơn vời bước chân
Bao giờ ta gặp lại?
Cửu tuyền, ơi cố nhân!


Quang Dương 

Thursday, January 15, 2015

Em Ở Lại Với 2014

Em ở lại với 2014
Chỉ mình anh bước vào 2015
Một niềm xúc động chợt thổn thức trào dâng
Là nỗi xót xa theo giọt nước mắt vòng quanh
Chớm cay cay, nghèn nghẹn

Anh sẽ còn bước vào thêm bao nhiêu mốc thời gian nữa?
Một, hai, ba,.. năm,.. mười?.. Hay hai mươi năm?
Hay chẳng được là năm mà chỉ ngắn ngủi là ngày,.. là tháng?
Em có biết không? Riêng anh nào biết được?
Như đã chẳng ai biết trước chuyện em bỗng nhiên đứng lại! Nào ngờ!

Anh chỉ biết chắc một điều, một điều anh không bao giờ muốn biết
Anh đang khập khiễng một mình, một mình thật cô đơn
Không còn em bên cạnh
Những bước thời gian lạnh lẽo vô hồn
Những bước vẹo xiêu không màng đích đến

Phải thế không? Buồn nào có thể buồn hơn?

Chúng mình sẽ chẳng bao giờ còn dịp
Cộng tuổi của nhau mỗi độ xuân về
Cũng không cả những lúc cùng soi gương để rồi giành nhau tự nhận
Mình là người…già hơn so với người kia

Em đã đứng lại và muôn đời trẻ mãi
Anh vật vờ đi mà càng héo hắt với tháng năm
Chân dung em sẽ vẫn còn tươi mãi sắc mùa xuân
Bên hình hài anh là cái bóng hoàng hôn đông tàn lụ khụ

Em vừa lòng nhé như ngày xưa em hay đùa bảo:
“Sao anh không mau già đi cho em được trẻ thêm?
Sao em ít tuổi hơn anh mà trông anh chẳng già hơn?
Để em sợ đến một ngày em sẽ già trước anh mất đó”

Bây giờ thì em mãi mãi sẽ còn đứng đó
Ở lại với 2014, mãi mãi với nghìn thu
Chỉ riêng anh đường đi đã phủ lấp khói sương mù
Mắt ráo hoảnh mà cúi đầu trong câm lặng

Đời vắng em rồi lòng anh ngập nỗi sầu cô quạnh
Gương thiếu một bóng rồi anh còn so già trẻ với ai?
Anh buồn tìm trăng, trăng che mặt nhuốm u hoài
Anh chạnh nhìn bóng, bóng xót xa người đơn bóng

Nhưng cũng chẳng cần đến những tháng năm dài lê thê bất động
Chỉ một đêm thôi tóc đã ngả màu
Da nhăn nheo hố mắt hõm quầng sâu
Lưng còng xuống và tinh thần cũng xuống

Mà cũng chẳng hề chi đâu
Anh chỉ cần hướng về em với tất cả tấm lòng yêu mến
Ở lại mãi nghe em tại mốc thời gian 2014
Cho hàng cháu nhỏ lớn lên sẽ thích thú bảo nhau:
 “Ồ! Hình bà, hình của bà đó hay sao!?
Bà trẻ thế? Ồ, trông bà trẻ nhỉ?”

Và bố mẹ chúng sẽ trả lời:
“Phải, bà đó, ngày xưa bà thế đó
Chỉ có hình ông là già khọm còn bà thì trẻ mãi với thời gian”

Có phải thế không hỡi em?
Một vì sao hình như vừa lóe chớp ở trên cao
Cho tia mắt anh được tạm ánh lên dù hiu hắt

Quang Dương