Phượng đỏ ngày xưa rực rỡ hồng
Bây giờ phượng tím chỉ hoài trông
Ai đem hoa tím trao tên phượng
Cho kẻ tha hương phút chạnh lòng
Chùm hoa tim tím buồn man mác
Chập chờn bao ký ức tuổi thơ
Tôi hái trao em cành hoa phượng
Hai đứa chung vui tuổi học trò
Em ép nhánh hoa vào cuối vở
Tôi ngắt cánh mềm đập pháo tay
Loay hoay một lúc chỉ còn nụ
Xanh xanh ưng ửng mọng tròn đầy
Nụ hoa phượng có ăn được không?
Vị chua ngọt chát hay nồng nồng?
Thử đi mới biết lo gì nhỉ
Tuổi trẻ tò mò ai chẳng không
Rồi cùng nhấm nhấm cùng nhai nhai
Nghe dường sựt sựt lại dai dai
Hăng hăng nhàn nhạt tươi mùi lá
Hồng lợt cam cam quyến sợi vài
Trải tháng năm dần vãn cuộc vui
Mộng mơ theo cánh phượng chơi vơi
Áo em trắng quá hoa lòng thắm
Ngơ ngẩn bao chiều cơn gió bay
Thẹn thùng bối rối tự nhiên len
Ngây ngượng lòng trai lén trộm nhìn
Vô tư ngày ấy đâu rồi nhỉ
Nắng sớm mưa chiều vẫn xiên xiên
Chẳng biết người ta nghĩ thế nào
Riêng mình trong dạ cứ nao nao
Soi gương bất chợt thành người lớn
Mặt rõ rằng quen ngại tiếng chào
Có phải tâm tình chóng đổi thay
Hay vì kín kẽ chuyện riêng tây
Một ngày bỗng chốc thành xa vắng
Em dọn đi rồi trơ gác mây
Tôi về thơ thẩn giấu bâng khuâng
Gom góp tâm tư quá khứ hồng
Vùi lấp sâu vào ngăn ký ức
Dòng đời ngược bến mấy ngăn sông
Chẳng bao giờ gặp lại người xưa
Cánh bèo theo sóng mãi đong đưa
Biển dâu thế cuộc trôi mù tắp
Giạt chốn quê người phai gió mưa
Khác tiếng nói cười khác hình dong
Tuy lòng nhân ái vẫn bao dung
Định cư tâm trí ngùi vương vấn
Bến cũ u hoài hương cố nhân
Đất trời tăm cá phượng càng xa
Chỉ còn cây gọi Jacaranda
Mỗi hè hoa nở buồn hun hút
Ngập tím khung trời mây trắng pha
Tôi lại bước đi dưới ráng chiều
Một vùng hoang phủ tím cô liêu
Gửi hồn cánh phượng mơ ngày cũ
Như tự bao giờ tôi đã yêu
6/2023
Quang Dương