Saturday, July 21, 2012

Cho Tôi Xin

Cho tôi xin một ngày nắng gắt
Mộng mơ về những buổi trưa Hè
Đứa bé con đầu trần chân đất
Lén ngủ nhà bắt bướm nhặt me 


Cho tôi xin một chiều mưa rát
Tưởng những lần rào rạt tắm sân
Bạn cùng lứa vừa vung vừa tạt
Ướt sũng thân nhưng mát vô ngần


Cho tôi xin thời gian quay ngược
Tìm lại về lứa tuổi ô mai
Thuở ngây thơ vui đùa quên học
Còn trách sao ngày ngắn đêm dài


Cho tôi xin một lần được gặp
Bao bạn xưa yêu mến thân quen
Thuở nhí nhảnh trâm chưa cài tóc
Và lược gương hờ hững chưa thèm


Cho tôi xin một ngày êm ả
Lựng dựa lưng dạo khúc ân tình
Chiều mát lên đồi cao hương tỏa
Tâm yên bình say giấc mộng hoa


Cho tôi xin mắt nhìn được thấy
Mộng yêu thương chắp cánh vào đời
Ánh bình minh chan hòa mở lối
Tương lai hồng rực sáng nơi nơi


Cho tôi xin lòng người rộng mở
Hiểu ác nhân oán quả hung triền
Bao tử sinh đáo đầu thống khổ
Thôi trùng trùng nghiệp báo oan khiên


Cho tôi xin sân si chợt tỉnh
Cùng dừng chân quay bước nẻo về
Mọi u tình tan theo sóng bể
Và sáng lòng tan giấc mộng mê


Cho tôi xin quê mình hết khổ
Cho niềm tin nhen lại tình người
Cho bão giông mây đen nhường chỗ
Cho nắng bừng hoa lại vàng tươi


Cho tôi xin nằm đêm thanh thản
Nghe đâu đây vẳng tiếng kinh Hiền
Tâm người đã hòa trong tâm Bụt
Thấm lan vào tam cõi thiện duyên


Quang Dương

Sunday, July 1, 2012

Gửi Nén Hương Lòng

Mưa dạt từng cơn xao xác cây
Miên man trời đất ướt bao ngày
Lắt lay ngọn liễu, run cành trúc
Giục nổi cơn sầu chớm ngút mây


Man mác chiều xưa lối rẽ quanh
Sương lan se lạnh khói xây thành
Chao đôi guốc nhỏ nghiêng vành nón
Êm nhẹ dòng đời lứa tuổi xanh


Những mái đầu xinh nét mực ngoan
Khai tâm mở trí bạn chung hàng
Bao mùa phượng thắm vui thương nhớ
Ươm mở khung trời nắng nhặt khoan


Duyên thuở ban đầu chớm ước mơ
Trâm nhen cài tóc mắt nhen chờ
Tâm tư nửa đọng trên trang giấy
Nửa ngẩn ngơ tìm bên dáng thơ
 

 Làn suối tơ huyền gió quyện bay
Thu ba vừa gợn nét chân mày
Hương xuân khép nụ môi hàm tiếu
Trinh bạch khoan lòng ngây bướm say
 

Thơ thẩn lần theo mãi dấu chân
Tình si mê truyện Chúc, Lương quân
Mơ chàng Từ Thức duyên kỳ ngộ
Mộng Tú Uyên xưa ngọc giáng trần


Khuất nẻo còn chiêm bao dáng hoa
Chong đêm thao thức với trăng tà
Non tay nắn nhịp, sầu cung phím
Vụng thảo chương vần, kén thiết tha
 

Thoắt lửa ngụt trời trúc ngói tan
Miền Nam tang tóc ngập điêu tàn
Ai khơi thù hận, xương phơi núi?
Ai chuốc oán cừu, biển máu loang?


Hoảng loạn đàn chim tản mác bay
Quê hương mờ mịt lệ đong đầy
Chia lìa cốt nhục, nông vùi xác!
Đành đoạn thâm tình, thủy táng thây!

Uất nghẹn canh trường dạ quặn đau
Giang sơn gấm vóc đổi thay màu
Sinh ly tử biệt hờn vong quốc
Sẩy nghé tan đàn nuốt hận sâu


Từ đấy tha hương sầu viễn xứ
Mây chiều thương nhớ gửi về nơi
Cố hương bằn bặt niềm bi hận
Sương gió qua then vọng dáng người
 

Trôi dạt về đâu đóa quỳnh khôi?
Trong cơn mê loạn khói lung trời
Mắt mờ tin nhạn đồi biên vắng
Chân dạn cát mềm ngút biển khơi
 

Thao thức đêm ngày vẫn đợi trông
Cố nhân, gửi nhớ nén hương lòng
Sang canh trở giấc còn mê hoặc
Thoảng gót sen mềm giữa tịnh không


                             Quang Dương

Lạc Chỗ

Con học giữa rừng kinh
Loay hoay tướng xô hình
Thân xa dần cõi giác
Nên chấp ngã vô minh


Con uống nước sông thương
Xua bao nỗi chán chường
Sân si bừng quẫy hận
Buông lơi chữ vô thường


Con tắm mát ao hiền
Gột tan những ưu phiền
Tâm sao còn máy động
Đánh vuột mất cội duyên


Con vật vờ biển mê
Quên mất lối quay về
Thuyền chưa kề bến ngộ
Nao nao hồn nhớ quê


Con cuốn xoay lợi danh
Loi ngoi giựt với giành
Xoay lưng về chốn tịnh
Tiếc nuối thôi cũng đành


Con ngộp sâu vũng tình
Xác xơ trơ bóng mình
Câu luân hồi ái dục
Bây giờ mới đinh ninh


Con chìm trong cảnh người
Lơ ngơ tiếng khóc cười
Rưng rưng con ôm mặt
Chỗ xưa đâu? Xa rồi!


        Quang Dương