Friday, March 15, 2019

Đừng đợi











Đừng đợi sáu mươi mới tiếc thầm
Năm mươi tuổi mộng dậy thì xuân
Sao không đón nhận và trân quý
Những bó hoa thơm đẹp tuyệt trần

Đừng đợi bảy mươi mới tức thầm
Sáu mươi tuổi chớm nõn nà xuân
Sao không vui hưởng mà than thở
Má xệ, cằm đôi, mí trũng bầm

Đừng đợi tám mươi mới nghẹn thầm
Bảy mươi tuổi thắm nụ hồng xuân
Sao môi mím lại không tươi nở
Mắt chỉ xăm soi những lỡ lầm

Đừng đợi chín mươi mới khóc thầm
Tám mươi tuổi đẹp mặn mà xuân
Sao tay không nắm tay tình tự
Chân chẳng theo chân cứ ngại ngần

Đừng đợi trăm năm mới hận thầm
Chín mươi tuổi chớm vãn... hồi xuân
Yêu nhau đâu chỉ khi son trẻ
Tóc bạc răng long cũng nguýt ngầm

Đừng đợi quy tiên mới biết lầm
Bách niên uổng quá một đời xuân
Kiếp người đâu dễ mà quay lại
Thổn thức ai hoài nơi cõi âm

Đừng đợi..., đợi gì, còn đợi chi?
Tuổi nào cũng trẻ cũng xuân thì
Tuổi nào cũng đẹp và đáng sống
Yêu ngay hiện tại, yêu cấp kỳ!

Quang Dương

Friday, March 1, 2019

Gió chướng










Chưa cuối mùa đã rụng đầy sân
Những cánh hoa lê tủi chúa xuân
Trách hờn trận gió từ đâu lại
Vùi dập không thương áo trắng ngần

Cây vô tư chuyển nhựa lên cành
Chu kỳ sinh hoạt thức mầm xanh
Biết đâu thời tiết còn tao loạn
Âm thịnh dương suy ngán ngẩm đành

Ta cũng xót xa cho kiếp hoa
Trời ghen hay thần thánh bất hoà
Cuồng phong chi để hoa yểu mệnh
Xuân đến kỳ mà giông bão chưa tha

Ta lại phục thầm cho kiếp cây
Không sầu không oán dẫu đêm ngày
Năm nay chưa trọn thì năm tới
Hoa ngát hương hẹn trái xum đầy

Nhưng sao ta lại ví với cây?
Cây đâu thương ghét hận vơi đầy
Cũng chẳng biết yêu và biết khóc
Nói chi tình chết xác hồn ngây

Làm sao ta lại tiếc cho hoa?
Hoa vô tri giác dẫu mặn mà
Những cánh hoa rơi trong gió chướng
Đẫm đâu nào mắt lệ trầm kha

Nào được vô tư và thản nhiên
Hoàng hôn đã tắt chỉ còn đêm
Người đã đi rồi ta ở lại
Trăng rụng âm thầm sâu vũng đen

2/2019
Quang Dương