Friday, November 14, 2014

Hai Chiếc Lá Phong


Em yêu dấu,

Em có thấy chăng mùa Thu đang rời bỏ chúng ta và mùa Đông sắp đến. Trời se lạnh dần và không khí ngày càng hanh khô hơn. Ngoài kia, hàng cây phong hai bên con lộ đã khoác lên màu áo mới, màu đặc trưng báo hiệu chu kỳ sắp đến của những tháng ngày hàn băng lạnh giá cuối năm.

Nhìn những cây phong già vươn tỏa cành nhánh phủ đầy lá với những màu vàng, đỏ cam và đỏ tím hồng quân cùng những chiếc lá thật đẹp rơi rụng đầy lối đi anh lại nhớ đến em nhiều hơn. Nhặt một chiếc lá cầm trên tay anh ước ao phải chi vẫn có em ở bên cạnh để cùng chia sẻ cảm xúc với anh như những ngày nào.

Em yêu dấu,

Em nhớ không? Chúng mình đã biết bao lần nắm tay đi bên nhau trong ráng chiều giữa những sắc màu và cảnh trí đẹp mê hồn của hàng hàng lớp lớp cây phong và trùng điệp lá phong. Lá phong nhiều quá, nhìn đâu cũng thấy. Lá trên cao, lá dưới đất, lá lơ lửng cả trong không gian trước mắt. Phải, lơ lửng trước mắt vì nơi chúng ta đang dạo bước có bao giờ ngừng cảnh tượng những phiến lá - mà tạo hóa đã khéo léo cắt tỉa xếp đặt đường nét trông thật hài hòa thẩm mỹ - theo chiều gió cuốn, rời bỏ thân cành để trở về nguồn cội.

Anh như vẫn còn nhìn thấy em đưa tay cố chụp bắt những chiếc lá đang rơi. Nhưng tuy lá khá to và rụng liên tiếp vậy mà bắt được một chiếc không phải là dễ. Anh như vẫn còn nghe thấy tiếng cười pha lẫn xuýt xoa của em khi có lần em tưởng đã chụp được một chiếc nhưng lại để vuột mất.

Nhưng không hề gì, anh đã nhặt hai chiếc lá đẹp nhất và đưa cho em một cái. Chúng mình cùng ngắm nghía và cùng công nhận là lá phong đẹp thật. Mà hình như chiếc mới rụng còn đẹp hơn chiếc ở trên cành. Màu đỏ còn tươi sắc, in trên mặt lá óng ả với gân lá và góc cạnh rõ ràng sinh động. Cuống lá cũng còn dai chắc, khỏe mạnh mà không rõ cớ gì lá đã phải lìa cành. Phải chăng dù lá còn sức sống nhưng chiều theo sự tuần hoàn của bốn mùa, của đặc tính di truyền, tại gốc cuống lá nơi gắn nối với cành đã sớm trở nên sơ cứng để dễ dàng bị cuốn đi theo làn gió nhẹ khi tiết Đông về.

Em yêu dấu,

Em còn nhớ chứ, mình vừa đi dạo bộ vừa nhìn ngắm những cây phong mà chân thì đạp lên đầy lá phong. Lớp lớp lá phong dầy và êm như để lót thảm cho bước chân chúng ta. Làn không khí buổi chiều tà se se lạnh. Trời trong vắt và khô ráo. Con đường ít xe yên ắng, lối đi rộng rãi được cư dân giữ gìn sạch sẽ gọn gàng. Cảm giác lúc ấy thật thích thú và dễ chịu phải không em? Trên quãng đường về, em nắm tay anh đi sát một bên. Chúng mình cùng đi chậm hơn như để sưởi ấm cho nhau, để nghe rõ tiếng hai trái tim cùng nhịp đập và để kéo dài thêm phút giây hạnh phúc đơn sơ giản dị trong cái đẹp đẽ của thiên nhiên, cái chân chất của tình người. Hai chiếc lá cầm trên tay đã theo chúng ta vào nhà và được đặt trên mặt bàn ăn. Bữa cơm tối hôm ấy dù vẫn đạm bạc nhưng thật ngon miệng hơn rất nhiều phải không em?

Em yêu,

Lúc chiều nay anh cũng đã lang thang bước đi trên con đường ngập lá phong quen thuộc nhưng không còn em bên cạnh. Anh cũng tìm nhặt hai chiếc lá như ngày xưa. Hàng cây phong vẫn thế, lá phong vẫn thế, cảnh vật vẫn thế, không gian vẫn vậy. Duy có tiết trời thì lạnh hơn nhiều. Hai chiếc lá nhặt được anh lại đặt trên bàn như trước đây, nhưng màu đỏ của chúng dường như không còn tươi nhuận nữa và chén cơm tối anh ăn đã có chan thêm những giọt nước mắt.

Em yêu,

Ở nơi chốn miên viễn chiêm bao nào đó, có cây phong với những chiếc lá đẹp tuyệt vời như tình yêu của chúng mình không vậy em.  

Mãi mãi thương nhớ về em.
     

QD (cuối Thu 2014)