Thương gửi hương linh hiền thê
Bảo Châu Trần Thị Tuyết
Bảo Châu Trần Thị Tuyết
nhân ngày giỗ năm thứ ba của em
Bưng chén cơm mà nhạt nhoà nước mắt
Em mất rồi còn ai nhắc anh ăn
Miếng ngọt ngon nhường chồng con trước
Miệng cười tươi và nhỏ nhẹ ân cần
Bát canh này em cùng anh ăn nhé
Múc cho nhau những muỗng vun đầy
Đầy như tình chúng mình tràn đầy muôn thuở
Và ấm như vòng tay ôm nồng ấm ngất ngây
Trái hồng này mỗi người một nửa
Chín mềm rồi và ngọt lắm phải không?
Còn ngọt hơn khi mình san sẻ
Chiếu mỏng trưa hè và chăn kép đêm đông
Anh ngồi đây thẫn thờ nhớ từng kỷ niệm
Nhớ lần đầu hai đứa quen nhau
Bàn thư viện chân co chân duỗi
Sơ ý chạm nhau nên mối duyên đầu
Nhớ giữ chỗ cho nhau cùng học
Sách trên tay nhưng ý trên mây
Hình biến thành bướm hoa bay nhẩy
Chắng ngại ngày thi chữ trả cho thầy
Nhớ đạp xe đường dài chiều phố vắng
Ghé uống nước dừa bóng nắng Duy Tân
Chuyện tâm tình mộng mơ chưa đủ
Nhật ký thương trao đâu chỉ một lần
Nhớ bài hát em thường hay hát
Đưa anh vào thế giới của mộng mơ
Rằng kiếp trước em vốn là tiên nữ
Gặp lại anh rồi từ đó ngẩn ngơ
Và nhớ nhất nụ hôn đầu chất ngất
Đôi cánh tiên thôi xếp lại trần gian
Vườn địa đàng hay lâu đài trên cát
Em nguyện theo anh trong suốt cuộc luân
hoàn
Em ơi, người ta bảo mất nhau rồi mới biết
quý
Nhưng đôi ta quý nhau từ những ngày đầu
Đâu phải đợi mất nhau rồi mới thương mới
nhớ
Mới nức nở nghẹn ngào ray rứt mãi niềm đau
Người ta bảo tình chỉ đẹp khi còn dang dở
Nhưng tình mình đẹp muôn thuở phải không
em?
Mình đâu cần đến câu thệ hải minh sơn
Mà vẫn mãi yêu nhau chẳng tính gì sau trước
Mà từ chung bóng đến bây giờ lẻ bước
Luôn quyến luyến nhau dẫu cách biệt ngàn đời
Sợi ân tình còn vương vấn mãi không thôi
Chia thân xác mà không rời thể phách
Có phải chăng vì chúng ta tuy hai mà một
Tạm xa nhau rồi sẽ lại gần nhau
Như châu về hợp phố chẳng chờ lâu
Tình loan phượng lại bền duyên tơ tóc
Bây giờ anh linh em đã về trên chín tầng
cao
Có đang ở vào những ngôi sao lấp lánh?
Dõi bước anh đi trong những đêm thanh vắng
San sẻ cùng anh bao cay đắng ngọt bùi
Anh không buồn đâu. Không, anh vẫn rất vui
Vẫn cảm nhận có em trong vòng tay anh đó
Ánh mắt em như vẫn đang long lanh rực rỡ
Thắp sáng tin yêu để cùng hẹn một ngày về
Nơi cõi yên bình xa hẳn chốn trầm mê
Nơi chỉ có yêu thương và hạnh phúc
Chờ anh nhé. Ồ! Mà vừa như trong khoảnh
khắc
Anh chợt cảm nghe một rung động tự vô hình
Phải em không? Ơi! Có phải em không?
Hạ tuần tháng 6 năm 2017
Quang Dương