Friday, December 28, 2018

Tâm sự đầu năm 2019



Cuối năm cũ đầu năm mới thường là dịp để chúng ta khởi lên niềm vui đón mừng mức thời gian mình và những người thân được tăng thêm một tuổi, đồng thời chia sẻ cảm xúc hân hoan với thiên nhiên, với tha nhân. Tuy nhiên, suốt 43 năm qua, CSVN đã giết chết niềm vui và nỗi hân hoan rất chính đáng đó trong tâm hồn người dân Việt. 


Ngày nào cũng như ngày nấy, nhìn đâu cũng chỉ thấy chuyện đàn áp, kềm kẹp, bắt bớ, tù đày, mất tự do, mất nhân phẩm, huỷ báng đạo đức, tha hoá luân lý, băng hoại xã hội. Người dân nghèo phải chịu khổ cực, đói rét, thất học, không có cơ hội tiến thân và là người vô sản đúng nghĩa. Trong khi đó, cán bộ quan quyền thì đỉnh chung vương giả, giàu sang hống hách như những bạo chúa thời phong kiến.


Nhìn lên phương Bắc là cả một khối bành trướng đe doạ hung bạo đã bủa vây chốt chận tứ phía giang sơn nước Việt. Hiểm hoạ diệt vong chỉ trong nay mai mà những kẻ cầm quyền vẫn mải lo kiếm chác làm giàu, tranh giành chức vị, đấu đá lẫn nhau. Thậm chí còn quỵ luỵ tôn thờ bênh vực cho kẻ thù truyền kiếp là Tàu cộng.


Vì vậy, ngày nào chế độ CS còn thống trị đất nước thì không chỉ nỗi hân hoan đón mừng năm mới không còn mà cả những niềm vui khác trong các dịp lễ, tết truyền thống của nền văn hoá, phong tục, tập quán Việt Nam cũng bị mất đi. Nếu có thì cũng không còn trọn vẹn và đúng ý nghĩa nữa. Sang năm thứ 44, 2019 này, sự tình cũng chẳng khác hơn nếu CS vẫn còn tiếp tục đè đầu cưỡi cổ dân Việt.


Với cảm nghĩ đó, xin chia sẻ với các bạn 4 bài thơ sau đây. Xem như thơ đón năm mới, nhưng không phải với niềm vui mà là nỗi ưu tư và lòng căm giận. Mong rằng năm 2019 sẽ là năm đem lại thắng lợi trong công cuộc quang phục đất nước, giải thể chế độ độc tài CS, thiết lập thể chế tự do, dân chủ, nhân bản, nhân quyền, công bằng bác ái trên quê hương chúng ta. Niềm vui đón tân niên lúc đó mới là niềm vui trọn vẹn và đầy ý nghĩa.


Vẫn lông bông

Đầu năm dân Việt vẫn lông bông
Đất nước tham ô cứ chật chồng
Hỏi đất đất cào thành đất cán
Thăm nhà nhà cướp hoá nhà công
Khiếu quan, quan ẫm ờ, quan dọt
Kiện đảng, đảng vờ vịt, đảng dông
Xó chợ vỉa hè ve xác kiến
Củ khoai cách mạng mập phì trông


Có ích chi

Mừng đón tân niên có ích chi?
Khắp nơi tiếng oán dậy như ri
Trẻ em còi cọc moi thùng rác
Người lớn xanh xương rúc nhị tì
Chế độ phi nhân còn độc trị
Quan quyền tham ác vẫn nguyên y
Nhìn đâu cũng thấy gông xiềng xích
Hào nhoáng nước sơn giấu được gì?


Giấu được gì

Hào nhoáng nước sơn giấu được gì
Bạo quyền thối nát đến từng ly
Tài nguyên đất nước chôm cho hết
Sản nghiệp nhân dân cướp cạn kỳ
Nhập nội hàng gian tuôn độc chất
Xuất siêu phế phẩm phạm thương quy
Lộn sòng vượn đỏ vày kinh tế
Cả nước ăn mày! Cáo chính mi!


Phóng hoả thi

Cả nước thù mày! Cáo chính mi
Phạm nhân diệt chủng tội lăng trì
Rước voi giày tổ ve Nga cộng
Gián điệp tiêu lòn khấu Hán quy
Phản đế chiêu bài lừa Việt tộc
Xích nô Nam quốc cúng Tàu Xì
Còn đưa cái mặt ra mà nhát
Quật xác Ba Đình phóng hoả thi


1/2019
Quang Dương

Monday, December 24, 2018

Giáng Sinh 2018










Máu ngập quê hương một nhúm cờ
Tanh nồng chủ nghĩa giống tam vô
Giết bao nhân mạng tâm chưa thoả
Bán hết giang sơn ý chẳng vừa
Quỵ luỵ ngoại bang thân cán ngố
Đè đầu đồng chủng ách lao nô
Giáng Sinh khấn nguyện ơn Thiên Chúa
Sạch bóng quân thù lặng gió mưa

Quang Dương

Sunday, December 9, 2018

Còn một chút cũng là đủ














Còn chút ánh tà dương cũng may
Còn chỉ nửa vầng trăng cũng tốt
Cảm ơn đời cho ta chút chút
Đủ bước đi, cười, nói, nắm tay

Sống yêu thương ngay ở phút giây
Sống trọn vẹn thì trăng cũng sáng
Sống hết lòng thì trời cũng rạng
Tia sáng hồng trong tận đáy tim

Còn cần chi mà phải đi tìm
Những hạnh phúc xa vời to lớn
Hạnh phúc là cháu con khôn lớn
Hạnh phúc là chồng vợ lườm nhau

Dẫu một người nói chẳng ngắt câu
Dẫu một người từ lâu nghễng ngãng
Hàng xóm nhìn vẫn khen thừa chán
Hai ông bà trông thật đẹp đôi

Khi muốn ngồi thì vẫn được ngồi
Khi đang nằm đứng lên còn vững
Khi đi bộ cứ vừa lững thững
Vừa quơ tay nhè nhẹ hai bên

Gân cốt khi cẳn nhẳn thì nên
Chầm chậm lại hoặc ngừng tại chỗ
Thế là tốt, thế là chưa khổ
Thế là hơn chán vạn con người

Đã từ lâu lịm tắt nụ cười
Sống chỉ biết đớn đau bệnh tật
Nằm hay ngồi đốt lưng quặn thắt
Tay đưa lên chật vật ngàn cân

Mỗi bước chân vẹo cả xương hông
Đầu gối cũng lắc lay rệu rạo
Ăn miếng cơm phải nghiền như cháo
Há miệng nhai răng thốn ê hàm

Lưỡi dộp phồng cổ họng nghẹn ngang
Dẫu nuốt được xót xa bao tử
Bụng chướng lên ruột gan sình ứ
Lê tấm thân bứ sự lao đao

Bệnh liên miên chẳng dứt khi nào
Mặt nhăn nhó thân hình có ró
Tiền dẫu lắm coi như đồ bỏ
Vỗ vào người chẳng giúp được vui

Thế cho nên chớ nghĩ rằng xui
Rằng cao xanh sao không có mắt
Khi hầu bao lép không không căng chặt
Khi sức cò ốm yếu hơn ai

Khi khả năng không đủ tranh tài
Khi so sánh lúc nào cũng kém
Hãy đừng nhìn xung quanh rồi thẹn
Rồi buồn rầu than trách không đâu

Đời người ta chẳng sống dài lâu
Sống cho sướng sống đừng cho vướng
Sống để hưởng sống đừng để sượng
Có bao nhiêu xài nhắm bấy nhiêu

Đừng nhìn lên rồi nhó nhăn nhiều
Hay nhìn xuống mặt mày hớn hở
Tốt hơn hết nhìn ngang cởi mở
Trải tấm lòng ra với tha nhân

Coi sự đời như thể phù vân
Xem danh lợi ngang tầm bọt nước
Nhớ tri túc là câu chuẩn thước
Thuận ý trời và hợp lòng người

Thế là vui thế là an đạo
Thế là bình thế cũng yên bề
Sống ở đời đừng quá chấp nê
Sống cho khoẻ sống đừng bắt bẻ

Còn chút ánh tà dương cũng may
Còn chỉ nửa vầng trăng cũng tốt
Cảm ơn đời cho ta chút chút
Đủ bước đi, cười, nói, nắm tay


Quang Dương