Monday, February 27, 2012

Có Những Người Như Thế

Có những người đi giữ núi sông
Hiên ngang hào khí giống Tiên Rồng
Chiến trường sinh mạng coi thanh nhẹ
Tổ quốc muôn đời mãi khắc công



Có những người trai không hẹn về
Bọc thây da ngựa chốn biên thùy
Máu xương hun đúc hồn dân tộc
Cân quắc anh hùng sử sách ghi



Có những người cha đã nắm tay
Dặn dò con nối chí sau này
Đáp đền ơn nước gương trung hiếu
Bảo vệ sơn hà tiết liệt thay



Có những mẹ già dẫu héo hon
Còng lưng cấy lúa dạ không mòn
Ngẩng cao dõi mắt nhìn châu tỏ
Mong rạng đêm trường sáng bước con



Có những người anh nhắn nhủ khuyên
Thao trường em gắng sức cần chuyên
Tang bồng hồ thỉ nam nhi chí
Thỏa sức anh hùng chốn đạn tên



Có những người em gái tảo tần
Sáng đêm khuya sớm vẫn ân cần
Giúp anh toàn vẹn câu trung hiếu
Thuận thảo vuông tròn đạo nghĩa nhân



Có những người em trai siêng năng
Thay anh gánh vác chuyện gia đình
Đỡ đần cha mẹ chăm em nhỏ
Gắng sức trau giồi tiếp bước nhanh



Có những người con nối chí cha
Chăm lo luyện tập nếp khuôn nhà
Chờ mai khôn lớn vào quân đội
Lớp lớp anh tài chẳng hổ gia



Và có bao người vợ đảm đang
Chồng đi chinh chiến thiếp thay chàng
Nuôi con dưỡng mẹ chiều hôm sớm
Vun quén chu toàn chuyện gia cang



Đã có những người như thế đó
Những con người thật sự anh hùng
Những con người miền Nam bất khuất
Những tấm lòng dân Việt trinh trung



Dẫu đã trải bao ngày hoạn nạn
Dẫu đã qua nhiều bước gian nan
Dẫu bạo quyền gian manh độc ác
Vững niềm tin son sắt không tàn



Rồi sẽ có một ngày phải đến
Khi hồn thiêng sông núi tụ về
Khi anh linh tiền nhân hợp lại
Quét sạch cộng thù thoát cảnh trầm mê



Các bạn ơi! Thời cơ đã đến
Hãy đứng lên cứu lấy giang sơn
Dẹp bạo quyền, đuổi quân xâm lấn
Tiếng gọi non sông, hùng khí vang rền!


Quang Dương

Sunday, February 19, 2012

Tôi Đã Thấy

Tôi đã thấy dòng lệ lăn trên má
Của mẹ già đang thổn thức tâm can
Thương cho em, đứa con hiền yêu quý
Dũng cảm lời ca, bạo lực chẳng màng


Tôi đã thấy những nếp nhăn rung động
Của cha ông qua nét mặt trầm buồn
“Việt Nam Tôi Đâu?” nhắc lời thề trước
Xương trắng máu đào, hận nước còn vương 


Tôi đã thấy nhiều giọt nồng cay rướm
Của bao anh em bè bạn xa gần
Tiếng hát Việt Khang, nghẹn ngào u ẩn
Thấu nát lòng người ruột thắt tim đâm


Tôi đã thấy những mái đầu cúi xuống
Khi ngẩng lên nước mắt đã đoanh tròng
“Anh là ai?” Lời hỏi han rất nhẹ
Nhưng cuộn sức ngầm bão nổi triều dâng


Tôi đã thấy những bờ vai rung động
Nghe tin anh mà xoáy động can tràng
Không thể lặng im trào dâng uất hận
Thương quá quê mình, sao mãi lầm than


Tôi đã thấy không ai không cảm xúc
Khi nghe xong những điệu hát bi hùng
Tim sắt se nhớ thương về tổ quốc
Sục sôi lòng căm ghét kẻ thù chung


Tôi đã thấy những em thanh niên trẻ
Chuyền cho nhau hai bài hát Việt Khang
Làm thành CD, tải lên trang mạng
Quốc nội, chuyển về khắp phố cùng làng


Tôi đã thấy khắp nơi cùng lên tiếng
Chị làm thơ, anh phát biểu trên đài
Đến cả em thơ cũng tròn mắt hỏi
Ai hát những lời hay quá mẹ ơi?


Tôi đã thấy ùn ùn dòng khí thế
Ký thỉnh nguyện thư tố cáo tà quyền
Số lượng tăng nhanh nhiều không đếm xuể
Nao nức lòng người vững một niềm tin


Tôi đã thấy như chưa từng được thấy
Dân Việt ta đang dốc sức một lòng
Mọi người cùng nhau hướng về đất nước
Đẩy mạnh phong trào cứu lấy non sông


Tôi thấy trước toàn dân cùng đứng dậy
Xiết tay nhau tranh đấu dẹp bạo quyền
Đuổi xâm lăng giữ vẹn toàn bờ cõi
Xây lại nước nhà no ấm bình yên


Tôi mường tượng bóng cờ vàng phấp phới
Bay rợp trời trên tổ quốc thân thương
Mắt lệ chan hòa, khóc, cười, mừng, tủi…
Các bạn ơi! Mau tiếng gọi lên đường


Quang Dương

Tuesday, February 14, 2012

Người Xưa Nay Đâu

Người xưa nay ở đâu?
Cảnh xưa chóng hoen màu
Tiếng xưa còn ghi nhớ?
Âm xưa đành quên mau 

Cuốn theo bóng thời gian
Còn đâu chữ đá vàng
Thấy đâu lòng nhân ái
Tìm đâu chuyện cưu mang 

Chỉ có giọng ngô nghê
Khô khan và não nề
Câu ân tình không thấy
Lời yêu thương quên về 

Hủy hoại mất luân thường
Xáo trộn hết kỷ cương
Gia phong suy lụn bại
Tiết nghĩa quăng vệ đường 

“Xin lỗi”, vắng trên môi
“Cám ơn”, xa lạ rồi
Tục tằn, quen cửa miệng
Bốp chát, sẵn luôn bồi 

Ma mãnh đến thành tinh
Khoe khoang dơ dáng hình
Lưu manh thừa thủ đoạn
Gian trá chuyên rập rình 

Đâu đâu cũng lọc lừa
Cướp giựt rồi hơn thua
Giành nhau căn biệt thự
Tranh nhau mảnh đất thừa 

Đầy rẫy cảnh bất công
Nhà quan cao ngất ngồng
Ngựa xe tràn sân bãi
Dân nghèo rúc mé sông 

Chia chác miếng đỉnh chung
Chen chân tham nhũng cùng
Nhanh tay tuồn hối lộ
Bao che bày mánh mung 

Phơi trần tính gian tham
Bóc lột với hung tàn
Vét vơ rồi trấn áp
Mặc ngút trời tiếng than 

Băng hoại bởi vì đâu?
Tang thương mấy cơ cầu
Đoạn trường sâu oan trái
Mắt mờ khấp biển dâu 

Đau xót bao tinh hoa
Văn hóa nước non nhà
Đạo lý xưa rường cột
Cúi đầu ngấn lệ sa 

Người xưa còn quanh đây
Cảnh xưa nhớ nhung đầy
Nghĩa xưa còn nung nấu
Tình xưa chờ vun xây 

Quang Dương

Monday, February 6, 2012

Sẽ Đến Một Ngày

Nhớ bóng cờ vàng nhớ Việt Nam
Nghe hai ca khúc lệ tuôn hàng
Thương quê thổn thức lòng sôi sục
Góp lửa soi ngời đuốc Việt Khang 

Đảng đừng bảo đảng không hề biết
Dân lầm than đói khổ lâu rồi
Bao cưỡng chế, phá nhà, cướp đất
Sẽ vùng lên, máu cuộn thành ngòi 

Đảng đừng vờ ngây thơ chẳng hiểu
Bao nạn nhân lao động buôn người
Sống lây lất chết không nhắm mắt
Sẽ hỏi thăm, xương trắng phơi đồi 

Đảng đừng cố làm như không thấy
Bao trẻ em, phụ nữ đọa đầy
Thân cô chiếc tha phương tủi nhục
Kiếp tôi đòi bạc phận không may 

Đảng đừng trách sao không lên tiếng
Bao người dân yêu nước trong tù
Bị đàn áp dã man đánh đập
Phá gông xiềng một phút nghìn thu 

Đảng đừng nói sao không bày tỏ
Vạn đơn từ khiếu kiện chất chồng
Trên bao che dưới càng kiêu lộng
Súng nổ rồi gậy đập lưng ông 

Đảng đừng chối ngu ngơ không rõ
Biển, đảo kia ai cúi đầu dâng?
Đất tổ tiên ai đang tâm nhượng?
Án tru di sử sách chẳng lầm 

Đảng đừng bảo đảng không ngờ tới
Tham nhũng cùng sâu mọt cả bầy
Ăn của đút từ trên xuống dưới
Ruỗng mục rồi, tận gốc lung lay 

Đảng đừng than sao không thương hại
Đã từ xưa đảng có thương ai?
Lừa lòng tin bao người ngây dại
Mặt nạ rơi hiện rõ chiêu bài 

Đảng đừng oán sao không nhân đạo
Thật nực cười kẻ cướp kêu đau
Đạo nghĩa nhân ai gây băng hoại?
Ác nghiệp sâu quả đắng đen màu 

Đảng đừng trách sao không nhắn nhủ
Bao lời khuyên nước đổ lá khoai
Bao nhiêu lần người ngay vướng hại
Giờ mong chi điểm mặt nhân tài 

Đảng đừng mơ quan thầy che đậy
Bọn gian manh tráo trở một tuồng
Khi sóng nổi toàn dân đứng dậy
Chúng chạy dài trối chết i uông 

Đảng đừng bảo sao không báo trước
Triệu hồn oan xưa thác hiển linh
Sẽ quay lại một giờ tiền định
Nợ thịt xương trả sạch u tình 

Đảng đừng khóc van xin lậy lục
Nước mắt dân đã quá khô cằn
Bao cánh tay hờn chưa vuốt mặt
Sắp đến ngày sắt thép cùng vung 

Quang Dương

Thursday, February 2, 2012

Cám ơn Vũ Phương Anh

Vũ Phương Anh cám ơn em dũng cảm
Đã điều trần tố cáo đảng tội đồ
Xuất khẩu lao động danh nghĩa hàm hồ
Thực chất là buôn người và ăn cướp


Đám chóp bu đã tham lam ngạo ngược
Bán công nhân đi tứ xứ ngoại bang
Mặc dân lành cho bọn chủ tham tàn
Nơi xứ lạ hành hung và mắng chửi


Em nói ra bao nhọc nhằn buồn tủi
Cùng nỗi xót xa cay đắng bất công
Giọt lệ tràn mi nhạt nhòe nóng hổi
Ngập những oan khiên vây bủa chập chùng


Nghe em kể mà lòng tôi đau xót
Thương dân mình sao lắm cảnh lầm than
Giận bạo quyền đã cướp đất dân oan
Còn trắng trợn nhúng tay nhiều tội ác


Toa rập cò mồi, lật lừa đốn mạt
Bán dân đi lao động xứ xa xăm
Đem con bỏ chợ xong phủi tay cầm
Đồng tiền nhẫn tâm, đồng tiền nhơ bẩn

Lao động nhọc nhằn sáng đêm bất tận
Mười sáu giờ liền quần quật mỗi ngày
Những tưởng tiền lương sòng phẳng trao tay
Nhưng khốn nạn bọn gian hùng ếm chẹn

Bóc lột sức người trả công hạng bét
Suốt mười ngày lao động trả mười đồng
Ngước mặt kêu trời ngó xuống mà trông
Đây hãng xưởng hay tù nhân, nô lệ?


Đâu thể chịu hèn khoanh tay khuất chế
Chị cùng em quyết tranh đấu công bằng
Đòi chủ nhân phải trả đúng hợp đồng
Như đã bằng lòng trước khi ký kết


Nhưng vô nhân thêm tính tình keo kiệt
Bọn cai thầu toa rập đám đảng viên
Đem tay chân bộ hạ, nhóm đương quyền
Đe dọa chị em, thay vì can thiệp


Không chút xót thương người chung giống Việt
Chúng về hùa cùng bọn cướp ngoại bang
Đánh đập dã man, áp đảo hung tàn
Bóp cổ, bẻ tay, đập đầu sàn gạch


Nhốt kín trong nhà, cấm đường, vây chặt
Không cho ăn, điện nước cũng cúp ngang
Bệnh tật ốm đau thương tích chẳng màng
Ôi đau xót! Càng căm thù sôi sục…


Mấy chục năm rồi chiến tranh kết thúc
Sao người dân vẫn đói khổ triền miên?
Vẫn tha phương cầu thực khắp mọi miền
Chết oan khuất bao mảnh hồn xa xứ!


Quang Dương