Friday, September 22, 2017

Một đất nước kỳ quặc!

Trên thế giới này có một đất nước vốn thoạt kỳ thuỷ rất xinh đẹp hiền hoà, văn minh lịch sự, đàng hoàng tử tế. Nhưng từ ngày bị một đám người kỳ dị rước cái chủ nghĩa kỳ quái áp đặt lên đầu lên cổ dân lành thì bỗng nhiên trở thành một đất nước kỳ quặc với những điều kỳ cục không thể tưởng tượng được. Sau đây là một vài trong vô số những điều kỳ cục đó:

Làm chết những người không đáng chết và để sống những thằng không đáng sống

Làm sinh sôi kẻ ác
Làm mất mát người hiền
Dành ưu tiên quan chức
Đạp xuống vực toàn dân

Thằng ngu lộn sòng cán bộ
Người khôn rớt xuống cu li
Đứa láu ngồi lì thiên hạ
Người thật thà vật vã lang thang

Đầy tớ được ở nhà cao
Chủ nhân đói rách chui vào trong hang
Hỏi ra tớ học trường làng
Chủ nhân đại học xếp hàng chen nhau

Kẻ tiểu nhân khoe chuyện nhân nghĩa, sạt lở nghĩa nhân, cái mặt cứ nhâng nhâng
Người quân tử thấy điều càn dở, ngậm ngùi than thở, ai hỏi chỉ ừ hử

Nghe một đàng mà cứ hiểu một nẻo. Hiểu một nẻo nhưng vẫn phải làm một đàng. Làm một đàng rồi lại nói một nẻo khác.

Đường chính trị chỉ có một chiều
Đường tiểu, tiêu cứ đâm liều mà phóng

Dân nói đúng chúng dọng dùi cui vào họng (1)
Dân nói sai chúng tọng "bả chó" vào mồm (2)
Dân ngậm miệng thì dân không có cái gì để nhét vào bao tử
Kết luận: Nói đúng, nói sai hay không nói đều... chết

Đi xâm lăng cướp nước mà chúng hô cứu nước
Pháo kích, gài bom, xả súng giết người mà chúng bảo giải phóng miền Nam
Dân biểu tình chống Tàu xâm lược chúng khép tội phản loàn
Bậc tu hành giúp đỡ dân lành hoạn nạn thì chúng vu là làm chính trị

Án xử công khai là án có đem ra xử 
Án xử kín là án xử lâu rồi
Án không có người ngồi là phạm nhân đã tự tử trong tù

Chúng muốn mọi người tin yêu chúng nhưng chúng lại thủ tiêu mọi người

Chúng đòi hoà hợp mà chúng ngồi xế hộp, thò câu liêm ra chộp Việt kiều

Chúng muốn hoà giải mà chúng tối ngày lải nhải: VNCH không phải quốc gia

Chúng chủ trương "hồng hơn chuyên" nhưng "chuyên chế" thì hơn "hồng" nên tối ngày chúng chế ra những trò ma quỷ chuyên hại dân hại nước hầu được tiếng là hồng

Câu thường nói "Dân giàu nước mạnh" nhưng chúng lại bảo nước mạnh rồi dân mới được giàu. Mà muốn nước mạnh thì phải vỗ béo cho lũ cầm đầu trước đã. Ai phản đối là bị chúng vả

Chúng làm ra luật nhưng ai cũng bảo đó là luật rừng, nên đất nước có rừng thì chúng cho đó là rừng của chúng

Chúng nói yêu nước là yêu chủ nghĩa xã hội. Mà yêu chủ nghĩa xã hội thì phải yêu cả những kẻ sinh ra cái chủ nghĩa đó. Vì vậy chúng khóc Mác, Lê nin, Mao hơn cha chết chồng chết và chúng tuyên bố chúng đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô với Trung Cộng 

Chẳng phải anh của cha mà chúng ca rằng bác
Chẳng phải vợ hay chồng mà chúng ghì sát ôm hôn
Đất toàn sỏi đá mà chúng nói rằng cơm
Thơ đi ị mà chúng bảo nhau thơm nức mũi! (3)
...

Đất nước kỳ quặc có những điều kỳ cục như thế chỉ vì đã bị cướp mất và cai trị bởi một bọn kỳ dị bằng cái chủ nghĩa kỳ quái và được tung hê bởi một đám kỳ nhông. Trong lúc bọn cầm quyền và đảng viên cán bộ quan tham các cấp đua nhau vơ vét cho kỳ sạch tài nguyên đất nước thì người dân đen chỉ biết kỳ cạch nai lưng ra làm lụng vỗ béo chúng đến kỳ cùng. Chuyện kỳ khôi này chỉ có thể có ở đất nước kỳ quặc đó và chẳng biết đến khi nào mới là kỳ tận. Chỉ mong sao có cách nào cho bọn chóp bu bất đắc kỳ tử hoặc toàn dân trong nước xuất kỳ bất ý đứng lên làm một cuộc cách mạng kỳ vĩ lật đổ bọn cai trị, quẳng cái XHCN thối nát vào sọt rác. Làm được kỳ công đó thì đất nước mới mong hết còn kỳ quặc và cuộc sống người dân mới trở lại được thời kỳ tốt đẹp tươi sáng ấm no hạnh phúc như khi xưa.

Chú thích:
(1) Nói đúng sự thật
(2) Nói sai sự thật nhưng đúng ý đảng thì được thưởng cho hình "bác"
(3) Từ câu thơ "Đến buồn đi ỉ.. cũng không cho" của HCM

 Quang Dương 9/2017

Wednesday, September 13, 2017

Bầu ơi thương lấy bí giùm











Source: Alex Scott | Bloomberg | Getty Images

Harvey chưa nhẹ cơn sầu
Irma vội đã gieo màu thê thương (1)
Người đi lánh nạn nghẹn đường
Hai cơn bão dữ tai ương thét gầm
Cửa nhà đồ đạc vườn sân
Thôi đành bỏ mặc lo thân an toàn
Bao nhiêu công việc dở dang
Bao nhiêu dự tính lỡ làng trách ai?
Trách trời sao nỡ đùa dai
Cuồng phong thịnh nộ mưa hoài liên miên
Mái bay, tường đổ, cây xiên
Xe chìm ngập cửa, nhà nghiêng ngập phòng
Xác người xấu số trôi sông
Lẫn trong xác thú theo dòng cuốn xa
Than ôi! Vừa mới hôm qua
Tươi vui sinh động nay ra oan hồn
Ai may sống sót cũng buồn
Tiêu tan cơ nghiệp tủi hờn trắng tay
Công lao xây dựng bao ngày
Bỗng đâu phút chốc đoạ đày áo cơm
Mỗi lần bà thuỷ hành cơn
Giáng cho những trận kinh hồn khiếp tâm
Sống trong một nước người dân
Nhớ câu tương ái tương thân bọc đùm
Bầu ơi, thương lấy bí giùm
Lá lành ơi, giúp phủ trùm lá tơi
Thiên tai địa hoạ ách đời
Góp tâm từ thiện trao vơi nỗi niềm
Cầm tay dìu dắt gượng lên
Sớt chia hoạn nạn sáng bền lòng nhân

9/2017
Quang Dương

Chú thích:
(1) Hai cơn bão lớn, Harvey và Irma, đánh vào nước Mỹ chỉ trong vòng 2 tuần, thời gian cuối tháng 8 và đầu tháng 9, 2017, gây tổn thất nặng nề. Hai tiểu bang bị thiệt hại nặng nhất là Texas và Florida. Xem chi tiết trong hai links sau đây:

Thursday, September 7, 2017

Anh ơi, em sợ già








Gần đây em thường bảo:
"Anh ơi, em sợ già
Mới ngày nao son trẻ
Mà nay đã lên bà

Làm sao em giữ được
Tuổi xuân đầy mộng mơ
Làm sao luôn xinh đẹp
Cho tình mãi nên thơ

Cho anh không thấy chán
Cho anh đừng cách xa
Cho mãi là cô bé
Muôn năm không là bà?"

Em ơi anh bảo này:
"Thương em anh để đây
Trong trái tim vĩnh cửu
Không bao giờ đổi thay

Em mãi là cô bé
Nhí nhảnh và hồn nhiên
Nhoẻn nụ cười xinh xắn
Từng làm anh đảo điên

Em đừng sợ làm bà
Cũng đừng sợ mau già
Lo gì chuyện nhan sắc
Anh đâu người trăng hoa

Mà dù có lên bà
Anh đâu thấy em già
Thật sự trông em vẫn
Xinh tươi như nụ hoa

Rồi dẫu lên chức cố
Có thay đổi chi đâu
Em vẫn cười trong trẻo
Mi cong vút xanh màu

Em còn lên chức gì
Cụ, kỵ, hay những chi
Với anh đều chẳng khác
Đoá hồng xưa khắc ghi

Chỉ lo anh không kịp
Theo bước chân của em
Chỉ lo em không đợi
Một lão già hom hem

Em ơi, đời màu hồng
Nhắc chi chuyện mùa đông
Yêu nhau đừng lo lắng
Miễn ta luôn vợ chồng"

9/2017 Quang Dương