Friday, April 29, 2016

Bốn Mươi Mốt Năm Đau Thương Quốc Hận

  



Ba mươi tháng Tư lại về trong niềm đau thương ngậm ngùi của người Việt quốc gia tưởng niệm 41 năm mất nước. Tuy đã 41 năm nhưng vết thương to lớn trong lòng người dân Việt chúng ta vẫn xót xa rỉ máu. Những cái chết tức tưởi oan khiên của thân nhân, bạn hữu, đồng bào miền Nam vào tháng Tư năm 75 như vẫn đang hiển hiện trước mắt. Nỗi đau bị CS cướp bóc tài sản, đày ải thân xác, khủng bố tinh thần, chà đạp nhân phẩm, tước đoạt tự do sau cái thời điểm nghiệt ngã như đang vừa được khơi lại. Nhưng nghẹn ngào hơn cả là nỗi nhục hận mất nước. Niềm bi phẫn thống tràn vong gia thất quốc đó vốn hàng ngày vẫn luôn canh cánh bên lòng, bây giờ đến mùa Quốc Hận lại càng sục sôi nung nấu.

Những vị anh hùng trung trinh tiết liệt thà chết theo thành, đã thân tử nhưng khí hùng bất tử, anh dũng tuẫn quốc từ những ngày cuối tháng Tư đau thương. Còn chúng ta, những thất phu mang tiếng hữu trách, hãy còn kéo dài cuộc sống cho đến giờ này, có còn cảm thấy tủi hổ, xót xa trong lòng khi nhìn tổ quốc đang quằn quại trong tay giặc và dân tộc đang chìm đắm trong màn đêm u tối, dưới sự đàn áp, bóc lột, đày ải của chế độ CS độc tài bán nước?

Chắc chắn chúng ta không quên nỗi hờn vong quốc và càng không bao giờ quên CS là kẻ thù không đội trời chung của cả dân tộc Việt Nam. CS đích danh là thủ phạm gây lên cuộc chiến nồi da xáo thịt giết hại hàng triệu người dân vô tội. CS và những kẻ chủ chốt đã khiến đất nước lệ thuộc ngoại bang nặng nề về mọi phương diện, bị thụt lùi, chậm tiến hàng thế kỷ so với các lân bang. Chính bọn chúng đã tàn phá tài nguyên quốc gia, hủy hoại nền văn hiến vàng son của giống nòi, triệt tiêu dân khí và dân trí, khủng bố, nhồi sọ, nô lệ và bần cùng hoá dân Việt để người dân trở nên khiếp sợ, phục tùng, rụt rè, an phận hoặc thờ ơ vô cảm, ngõ hầu cho bọn bạo quyền dễ dàng đè đầu cưỡi cổ, vơ vét đến chật ních túi tham không đáy. Cũng chính bọn chúng âm mưu dâng nạp hết đất nước cho chủ thầy Bắc Kinh để được bảo kê độc quyền làm tay sai muôn đời trong kế hoạch bành trướng bá chủ thế giới của đế quốc đỏ Tàu Cộng.


Tưởng niệm ngày Quốc Hận 30-4, chúng ta kính cẩn truy điệu, tri ân những Anh hùng Tử sĩ đã hy sinh thân mình trong công cuộc bảo vệ và gìn giữ đất nước VNCH chống lại quân xâm lăng CS. Chúng ta cũng thành kính tưởng niệm những đồng bào đã bỏ mình trong chiến tranh, trong lao tù CS, trong khu kinh tế mới, trong cuộc sống đói khát bệnh tật tại quê nhà và trên bước đường vượt biên vượt biển trốn chạy chế độ độc tài hà khắc CS.

Nhân dịp Tưởng niệm ngày Quốc Hận 30-4, chúng ta đồng thời nhắc nhớ cho nhau, cho thế hệ con cháu về những tội ác của CS để mọi người luôn tỉnh thức, không bao giờ tin và nghe theo những lời lẽ tuyên truyền chiêu dụ phỉnh gạt của bọn chúng. Chúng ta cũng sẵn gởi tiếng nói đồng tình, sự hiệp lực đồng lòng cùng anh chị em đang tranh đấu cho tự do, dân chủ, nhân quyền trong nước. Hải ngoại và quốc nội tuy hai mà một, nhất định cùng chung sức đấu tranh giải trừ chế độ CS cùng mọi tàn tích hay biến tướng của nó. Quốc Hận 30-4 còn là dịp để chúng ta báo cho thế giới, cho các nước tự do dân chủ, cho các cơ quan, tổ chức, ủy hội quốc tế biết là đại đa số người dân Việt Nam không chấp nhận chế độ CS, là chúng ta vẫn đang đấu tranh chống lại những kẻ cầm quyền, bè lũ tay sai và những thế lực đen tối hà hơi, đỡ lưng cho chúng.

CS có thể tạm chiếm được đất nước nhờ thủ đoạn, nhờ thời thế và may mắn. Nhưng bản chất CS luôn luôn là độc tài, sắt máu, là gian manh, xảo quyệt. Với bản chất như thế, CS sẽ chỉ có thể tồn tại trong một giai đoạn nhất định. Từ thượng cổ đến giờ không có chế độ cai trị độc tài sắt máu nào kéo dài được lâu dù kẻ bạo quyền có gian ngoan thủ đoạn đến đâu. CSVN cũng không là ngoại lệ. Bốn mươi mốt năm tưởng đã quá đủ cho một chế độ và những con người vô thần, tham ác, phi nhân hoành hành tàn phá đất nước dân tộc này. Bây giờ là thời đại internet thông tin đại chúng, minh bạch và phổ cập. Tất cả mọi mưu ma chước quỷ, chiêu bài mị dân, hành động bán nước của CS đã bị phanh phui, không còn lừa gạt được ai.  


Người dân Việt ở cả trong lẫn ngoài nước, khắp nơi nơi đều đã nhận rõ bộ mặt thật bỉ ổi xảo trá của CS. Cao trào và khí thế tranh đấu chống bạo quyền đang ngày một mạnh thêm. Chu kỳ lịch sử đang tái diễn. Thời điểm cáo chung cho những kẻ đi ngược trào lưu dân chủ văn minh tiến bộ sẽ phải đến. Vấn đề không còn là liệu người dân có đủ lòng oán ghét CS để lật đổ chúng hay không? Bạo quyền hiện nay càng ngày càng bị cô lập. Chúng chỉ còn trông cậy vào đội ngũ công an và một phần nào quân đội để bảo vệ chúng và trấn áp người dân. Nhưng càng đàn áp thì càng dễ khơi cho ngọn lửa phản kháng cháy bùng. Vấn đề thật ra chỉ còn là khi nào thì toàn dân sẽ vùng lên kéo đầu bọn bạo quyền bán nước xuống để hỏi tội. Ngày ấy không xa đâu. Với chỉ một biến cố nhỏ, một tia lửa từ một que diêm chẳng hạn, cũng đủ làm chất xúc tác tạo lên một trận bão lửa mãnh liệt đốt tan cái chế độ bạo tàn thối nát CS và những kẻ cầm đầu lẫn những kẻ về hùa ăn theo. Rất có thể ngày ấy lại chính là ngay ngày mai đây thôi!

Quang Dương (viết cho ngày Quốc Hận 30-4-2016) 

Bao Giờ Vùng Lên?

         


Bài thơ này viết cho Ngày Quốc Hận 30-4-2016 và xin được xem như một nén hương lòng tưởng niệm và tri ân những Anh Hùng Tử Sĩ đã hy sinh thân mình trong công cuộc bảo vệ và gìn giữ đất nước VNCH chống lại quân xâm lăng CS.

Cũng xin thành kính tưởng niệm những đồng bào đã bỏ mình trong chiến tranh, trong lao tù CS, trong khu kinh tế mới, trong cuộc sống đói khát bệnh tật ở quê nhà và trên bước đường vượt biên vượt biển trốn chạy chế độ độc tài hà khắc của CS vốn đặt ra nhằm mục đích trả thù người dân miền Nam.


Bốn mươi mốt năm đằng đẵng miên man
Bốn mươi mốt năm chưa hết bàng hoàng
Bốn mươi mốt năm mắt mờ nhỏ lệ
Ba mươi tháng Tư về vẫn phủ màu tang

Người dân miền Nam không hay hận thù
Nhưng chuyện gì đây kinh hoàng đến thế?
Bốn mươi mốt năm chưa khô ngấn lệ
Ba mươi tháng Tư về vẫn dậy thương đau!

Thương đau bao lâu trời chưa muốn sáng
Thương đau bao lâu đất nén ngậm sầu
Biển vẫn âm thầm cố ghìm ngọn sóng
Người vẫn đè người muôn kiếp ngựa trâu

Kỷ niệm buồn đau bao giờ quên được?
Xác của anh em xác của bạn bè
Giữa dòng thác người thất thần chạy chết
Tấp ở bên đường xác trẻ còn thơ

Ngày tháng Tư đen bao giờ vơi nhớ?
Tội ác Cộng gian giết hại đồng bào
Xả súng bắn bừa, đêm ngày dập pháo
Đại lộ kinh hoàng ác quỷ khai đao

Có những gia đình toàn gia tử nạn
Có những thân nhân thất lạc đến giờ
Có những mẹ già tàn hơi gục xuống
Túi gạo bên mình văng vãi nằm trơ

Có những người lính quyết tâm tử thủ
Có những tướng quân thề chết không hàng
Có những anh hùng trung trinh tuẫn quốc
Dân miền Nam nầy đâu chịu nhục mang!

Những kẻ xâm lăng mạo danh giải phóng
Giải phóng điều chi hay bọn cướp ngày
Đời sống miền Nam đang vui yên ấm
Quân Cộng bay vào dân chợt trắng tay!

Những kẻ hô hào đấu tranh thống nhất
Thống nhất xong rồi đất nước còn không?
Cả cái tự do, cơm no, độc lập
Bánh vẽ tô màu ngước mặt mà trông!

Những kẻ giết người còn cười ngạo mạn
Những đứa bưng bô cụng chén nâng ly
Vui trên đau thương giữa mùa quốc nạn
Cướp nước xong rồi bán nước hề chi?

Ba mươi tháng Tư mỗi lần tưởng niệm
Thấy cả hồn thiêng sông núi nghẹn ngào
Và những tổ tiên anh hùng uy liệt,
Như cũng chau mày ngán ngẩm tầng cao

Nước Việt đẹp xưa bây giờ rách nát
Dân Việt hùng xưa bây giờ kém hèn
Khí Việt vượng xưa bây giờ bệ rạc
Hậu quả từ ngày tổ quốc lầm than

Mẹ Việt Nam ơi! Bao giờ thôi khóc?
Dân Việt Nam ơi! Bao giờ thôi hèn?
Hồn VIệt Nam ơi! Bao giờ tỉnh thức?
Người VIệt Nam ơi! Bao giờ vùng lên?

Quang Dương 4/2016

Wednesday, April 20, 2016

Em Không Về Nhà


Em không về nhà
Trời thôi buông nắng
Mây buồn trĩu nặng
Hạt sầu rơi rơi

Em không về nhà
Chim ngừng ríu rít
Cây ngưng xào xạc
Ong bướm im hơi

Em không về nhà
Chăn nhàu gối lẻ
Giường đơn quạnh quẽ
Ghế bàn lệch xô

Em không về nhà
Lược gương buồn tủi
Bước chân lầm lũi
Bóng người mộng du

Em không về nhà
Nguyệt cầm vắng tiếng
Giấy bút u hoài
Nằm yên ngậm ngùi

Âm nào còn vang
Thang mê tình ái
Thanh nào còn loan
Cung phím tơ lòng

Bụi nào còn vương
Gót hồng phiêu lãng
Hương nào còn thoảng
Tóc gió mơn mềm

Hỡi hồn giáng hương
Hỡi tình khói sương
Có người hoá đá
Trong cơn mê trầm

Bao giờ em về?
Em không về nữa
Còn trăng đẫm lệ
Còn đêm lê thê

Bao giờ em về?
Không bao giờ nữa
Vời trông khuất núi
Bóng người mờ xa

Bao giờ em về?
Em không về nữa
Tim côi trống vắng
Buồn ơi! Một đời

Quang Dương 4/2016

Monday, April 11, 2016

Nhớ Quê


Ai trong đời mà không từng một lần thương nhớ về quê hương, về nơi chôn nhau cắt rốn, về quãng thời gian thơ ấu rong chơi vui đùa, về bờ đê, cánh diều, cây cầu tre, ao cá, vườn cây, thửa ruộng...

Ai trong đời mà không từng trải qua và ấp ủ những kỷ niệm êm đềm, những tình cảm yêu thương nơi làng quê thôn xã khi cuộc sống còn an vui, người người đối xử với nhau như bát nước đầy, xem nhau như thân thuộc, không hề nghi ngại.

Tôi cũng đã từng được sống qua quãng thời gian thơ ấu và tuổi mới lớn hạnh phúc như thế. Tình yêu quê hương của tôi, vâng, xin nói rõ chỉ tình yêu quê hương thôi, dẫu trải qua bao năm tháng, dẫu bao nhiêu thăng trầm vật rời sao đổi vẫn luôn luôn canh cánh bên lòng.

Nhưng tôi không còn quê hương nữa. Quê hương tôi đã chết rồi. Tôi chỉ còn tình yêu, tình cảm thương nhớ về một mảnh đất, một khoảng không gian, một khoảng thời gian mà bây giờ đã thuộc về quá khứ. Những hình ảnh, âm thanh, con người, sự vật, những nét đan thanh của một thời xưa ấy, nay chỉ còn là ký ức, là hoài niệm.

Ở một góc trời tha hương phiêu bạt, tháng Tư mất nước đang về cuồn cuộn những niềm đau, nỗi nhớ.   Nhìn mưa chiều muộn tí tách hạt rơi sao nghe như đang thổn thức trong lòng.

Tiếng mưa chiều nay buồn quá
Đưa tôi về những ngày xưa
Bờ đê cánh diều lộng gió
Gót mòn chân bước lối trưa

Cây cầu tre cong uốn nhịp
Bấp bênh lắt lẻo thân quen
Dáng gầy mẹ ngồi nhặt thóc
Ầu ơ võng bé ru êm

Chuồn chuồn đậu trên vai áo
Rung rung cánh mỏng lắt lay
Ngón tay nhẹ nhàng rón rén
Chưa gần chuồn đã lẹ bay

Tiếng chim chìa vôi rúc khẽ
Um um xanh mướt vườn rau
Gà con lăng xăng theo mẹ
Lắc lê cô lợn mang bầu

Thia lia phướn hồng cam tía
Lửng lơ bơi lượn gần bờ
Ễnh ương đương nằm ngắm nghía
Tự nhiên phóng "chủm!" bất ngờ

Xa xa từng đàn cò trắng
Bay lên rồi đáp thành hàng
Cánh đồng dát vàng lượn sóng
Thơm mùi lúa chín lùa sang

Tình quê trăng lên sáng tỏ
Gái trai tát nước chung bờ
Yêu nhau chưa? Lòng đã ngỏ
Trầu cau đưa lối hẹn hò

Đời sống miền quê thanh thản
Dân quê chất phác thật thà
Thương ai thương hoài không chán
Mến ai xem thể người nhà

Quê hương tôi ngày xưa đó
Dù bao năm tháng trôi qua
Thăng trầm vật dời sao đổi
Niềm quê vẫn mãi thiết tha

Chiều nay đất người nhặt lá
Đếm rơi bao chiếc lá buồn
Đêm về đếm mưa tí tách
Đếm thầm những bước cô đơn

Quê hương tôi giờ đã mất
Hồn quê chết tự năm nào
Những người dân lành cũng chết
Sau lần cờ máu vàng sao!


Quang Dương 4/2016

Sunday, April 10, 2016

Ký Ức Trời Mưa

Ngoài trời lại gió lại giông
Lại mưa sùi sụt cõi lòng tái tê
Nhìn mưa ký ức hiện về
Tháng ngày thơ ấu thỏa thuê vui đùa

Mưa rào bong bóng giữa trưa
Cởi trần chạy giỡn chưa vừa còn la
Tạt văng nước vãi chan hoà
Tiếng cười át cả tiếng cha mẹ rầy

Hồn nhiên con trẻ thơ ngây
Vô tư nào biết roi mây đang chờ
Mưa xong nằm sấp chẳng ngờ
Lằn lưng hai phát đến giờ còn... thương

Gió mưa đời vẫn vô thường
Mẹ cha khuất núi cố hương mịt mùng
Từ trong cõi nhớ mông lung
Cay lên khoé mắt lệ rưng rưng trào

Quang Dương 4/2016