Saturday, December 15, 2012

Đôi Niềm Cảm Xúc về Cuộc Thảm Sát Ở Newtown, Connecticut

Đọc bản tin mà tôi rưng rưng lệ
Mắt nhìn hình nhưng sao vẫn không ngờ
Cuộc thảm sát, ôi! Kinh hồn đến thế
Nạn nhân toàn nhà giáo với trẻ thơ


Tội ngiệp quá những học sinh vô tội
Như búp non tươi mát giữa sân trường
Bỗng một phút đạn bay cuồng súng nổ
Chết sững sờ hơi sữa mẹ còn vương


Và thầy cô những con người nhân hậu
Đã gây thù chuốc oán đến gì ai
Sao định mệnh nghiệt oan và độc hại
Cướp mất đi mạng sống tháng năm dài?


Nói gì đây niềm thương tâm quá đỗi
Nghĩ đến thôi cũng đã đủ nghẹn lời
Nước mắt rơi nuốt vào tim nóng hổi
Xót xa lòng hận tiếc nén đầy vơi


Bao mạng người cùng chết oan vô lý
Bao đớn đau tang tóc chợt vài giây
Bao mẹ cha rồi than khóc vơi đầy
Bao thân thuộc bạn bè còn vật vã 


Hận thù đâu mà ác nhân đến thế?
Ẩn ức nào mê muội đến cuồng si?
Giết dã man tàn ác để được gì?
Ma quỷ dữ hay người mà máu lạnh?


Cuộc đời này vốn đã nhiều bất hạnh
Trách ai đây? Quốc hội hoặc chính quyền
Luật lệ lầm hay lối sống đảo điên
Đạo đức kém, gia đình đang băng hoại?


Chỉ thương thay biết bao người vô tội
Làm nạn nhân cho những kẻ điên khùng
Rất nhiều lần thảm kịch đã cùng chung
Tuồng tích cũ bao giờ thôi diễn lại?


Quang Dương 12/2012

Tuesday, December 4, 2012

Còn Thua Tiến Sĩ Giấy

Thật mỉa mai chua xót khi một mặt, nền giáo dục đại chúng trong nước bị phá sản, văn hóa đạo đức băng hoại suy đồi trầm trọng, thì bè lũ quan quyền VC suốt từ trên xuống dưới đua nhau nhố nhăng tự tô son trét phấn bằng những cấp bằng giả. Cũng không đáng ngạc nhiên vì với CSVN, những kẻ không còn biết gì đến liêm sỉ thì chuyện chi chúng không dám làm.

Đứa nào bảo ông tiến sĩ giấy
Là quân lếu láo nói tầm bậy
Cái miệng phản động chỉ linh tinh
Coi chừng ông khiền cho chống gậy


Tiến sĩ phải đâu là dễ lấy
Đại học tại chức xum xoe đấy
Điểm, lớp, bài, vở tính bằng cây
Cửa sau còn phải biết phải quấy


Oách hơn thì chờ dịp phe phẩy
Xuất ngoại lên hương đời cóc nhảy
Tậu bằng sáng giá sẵn đường dây
Ẵm về lộng kiếng ai biết tẩy


Thời này muốn chắc phải thế ấy
Chức lớn bằng to khó bị đẩy
Nghênh ngang le lối với bàn dân
Kẻo không chúng bảo: Đồ mất dạy!


Trèo cao tốn kém cũng trầy vảy
Nhưng mà không sao, ông sẽ quậy
Thu lại vốn lời chẳng mấy chốc
Đảng ông thằng nào mà chả vậy!


Ối giời! Nghe đến mà phát ngấy
Ngữ ông có thua tiến sĩ giấy!
Tiến sĩ làm cảnh chỉ ngồi yên
Còn ông làm đất nước nát bấy!


Ngày xưa bần cố sao không thấy
Trí thức học vị chê hết thảy
Ba đồng một gánh bảo là phân
Nay đem tô trét khắp mình mẩy?
 

Thôi thôi tôi xin nón cả lậy
Gặp ông ai ai đều muốn hẩy
Sâu dân mọt nước chính là ông
Rừng vàng biển bạc cũng tan chảy


Mà chẳng lâu đâu sắp rồi đấy
Hỡi đám ký sinh đồ rận chấy
Trốn chui trốn nhủi cũng lôi ra
Dí cho một phát hết ngọ nguậy!


Quang Dương

Đường Chiều Cuối Thu

Xào xạc cuộn xoay xác lá vàng
Ngập đường quấn quyện bước chân hoang
Co ro ngước mắt trời mây phủ
Lộng áo phong sương bọc gió hàn


Lất phất mưa giăng bụi hạt bay
Se se da thịt tóc vương mày
Đường quanh dốc nhỏ cầu rêu ẩm
Róc rách dòng trôi sóng nửa đầy


Lác đác chim trời nghiêng cánh chao
Bay đi trốn rét tận phương nào
Nhà ai cửa đóng then cài khóa
Lòng chợt bâng khuâng nỗi nghẹn ngào
   

Ngày về quê cũ mãi còn xa
Ngăn chia từ độ biệt sơn hà
Dõi trông chỉ thấy màu sương bạc
Thổn thức tâm can ngấn lệ nhòa


Quang Dương