Saturday, December 15, 2012

Đôi Niềm Cảm Xúc về Cuộc Thảm Sát Ở Newtown, Connecticut

Đọc bản tin mà tôi rưng rưng lệ
Mắt nhìn hình nhưng sao vẫn không ngờ
Cuộc thảm sát, ôi! Kinh hồn đến thế
Nạn nhân toàn nhà giáo với trẻ thơ


Tội ngiệp quá những học sinh vô tội
Như búp non tươi mát giữa sân trường
Bỗng một phút đạn bay cuồng súng nổ
Chết sững sờ hơi sữa mẹ còn vương


Và thầy cô những con người nhân hậu
Đã gây thù chuốc oán đến gì ai
Sao định mệnh nghiệt oan và độc hại
Cướp mất đi mạng sống tháng năm dài?


Nói gì đây niềm thương tâm quá đỗi
Nghĩ đến thôi cũng đã đủ nghẹn lời
Nước mắt rơi nuốt vào tim nóng hổi
Xót xa lòng hận tiếc nén đầy vơi


Bao mạng người cùng chết oan vô lý
Bao đớn đau tang tóc chợt vài giây
Bao mẹ cha rồi than khóc vơi đầy
Bao thân thuộc bạn bè còn vật vã 


Hận thù đâu mà ác nhân đến thế?
Ẩn ức nào mê muội đến cuồng si?
Giết dã man tàn ác để được gì?
Ma quỷ dữ hay người mà máu lạnh?


Cuộc đời này vốn đã nhiều bất hạnh
Trách ai đây? Quốc hội hoặc chính quyền
Luật lệ lầm hay lối sống đảo điên
Đạo đức kém, gia đình đang băng hoại?


Chỉ thương thay biết bao người vô tội
Làm nạn nhân cho những kẻ điên khùng
Rất nhiều lần thảm kịch đã cùng chung
Tuồng tích cũ bao giờ thôi diễn lại?


Quang Dương 12/2012

No comments:

Post a Comment