Em ở lại với 2014
Chỉ mình anh bước vào 2015
Một niềm xúc động chợt thổn
thức trào dâng
Là nỗi xót xa theo giọt nước
mắt vòng quanh
Chớm cay cay, nghèn nghẹn
Anh sẽ còn bước vào thêm bao
nhiêu mốc thời gian nữa?
Một, hai, ba,.. năm,.. mười?..
Hay hai mươi năm?
Hay chẳng được là năm mà chỉ
ngắn ngủi là ngày,.. là tháng?
Em có biết không? Riêng anh nào
biết được?
Như đã chẳng ai biết trước
chuyện em bỗng nhiên đứng lại! Nào ngờ!
Anh chỉ biết chắc một điều, một
điều anh không bao giờ muốn biết
Anh đang khập khiễng một mình,
một mình thật cô đơn
Không còn em bên cạnh
Những bước thời gian lạnh lẽo
vô hồn
Những bước vẹo xiêu không màng
đích đến
Phải thế không? Buồn nào có
thể buồn hơn?
Chúng mình sẽ chẳng bao giờ còn
dịp
Cộng tuổi của nhau mỗi độ xuân
về
Cũng không cả những lúc cùng
soi gương để rồi giành nhau tự nhận
Mình là người…già hơn so với
người kia
Em đã đứng lại và muôn đời trẻ
mãi
Anh vật vờ đi mà càng héo hắt
với tháng năm
Chân dung em sẽ vẫn còn tươi
mãi sắc mùa xuân
Bên hình hài anh là cái bóng
hoàng hôn đông tàn lụ khụ
Em vừa lòng nhé như ngày xưa
em hay đùa bảo:
“Sao anh không mau già đi cho
em được trẻ thêm?
Sao em ít tuổi hơn anh mà trông
anh chẳng già hơn?
Để em sợ đến một ngày em sẽ
già trước anh mất đó”
Bây giờ thì em mãi mãi sẽ còn
đứng đó
Ở lại với 2014, mãi mãi với
nghìn thu
Chỉ riêng anh đường đi đã phủ
lấp khói sương mù
Mắt ráo hoảnh mà cúi đầu
trong câm lặng
Đời vắng em rồi lòng anh ngập
nỗi sầu cô quạnh
Gương thiếu một bóng rồi anh
còn so già trẻ với ai?
Anh buồn tìm trăng, trăng che
mặt nhuốm u hoài
Anh chạnh nhìn bóng, bóng xót
xa người đơn bóng
Nhưng cũng chẳng cần đến những
tháng năm dài lê thê bất động
Chỉ một đêm thôi tóc đã ngả màu
Da nhăn nheo hố mắt hõm quầng
sâu
Lưng còng xuống và tinh thần
cũng xuống
Mà cũng chẳng hề chi đâu
Anh chỉ cần hướng về em với tất
cả tấm lòng yêu mến
Ở lại mãi nghe em tại mốc thời
gian 2014
Cho hàng cháu nhỏ lớn lên sẽ
thích thú bảo nhau:
“Ồ! Hình bà, hình của bà đó hay sao!?
Bà trẻ thế? Ồ, trông bà trẻ nhỉ?”
Và bố mẹ chúng sẽ trả lời:
“Phải, bà đó, ngày xưa bà thế
đó
Chỉ có hình ông là già khọm còn
bà thì trẻ mãi với thời gian”
Có phải thế không hỡi em?
Một vì sao hình như vừa lóe
chớp ở trên cao
Cho tia mắt anh được tạm ánh
lên dù hiu hắt
Quang Dương
No comments:
Post a Comment