Monday, July 3, 2017

Đã Thừa Nghịch Cảnh












Chúng ta vô tư cho đến khi một người thân chợt mất
Chúng ta sầu hận khi người bạn đầu gối tay ấp phải ra đi
Chúng ta buồn đau nhưng đành bó tay chẳng làm được điều gì
Vì định mệnh đã an bài cho phận số

Chỉ còn lại bóng đêm dài chìm trong nỗi nhớ
Và chuỗi ngày lang thang vô định trên những lối quen
Tìm về quá khứ với biết bao nhiêu kỷ niệm êm đềm
Tim se sắt vì cõi lòng cô đơn trống vắng
Thương người xưa với biết bao tình sâu nghĩa nặng
Chia sẻ ngọt bùi từ ngày sóng bước chung đôi
Gắn bó keo sơn bên nhau từng phút không rời
Câu hợp cẩn đã nguyện cùng giao bôi thệ ước
Bỗng chốc đà một người phải đau lòng đi trước
Người ở lại sầu dâng ngút hận trời cao
Lòng xót xa như ruột thắt gan bào
Ôm chăn gối tưởng những ngày chăn gối
Nắng dù lên đường cũng chỉ toàn bóng tối
Mây dù hồng trời cũng tím xạm mùa đông
Vì người mà ta yêu không chỉ chết trong lòng
Mà đã xa lìa cả ngọc ngà thân xác
Trời đổ cơn ghen hay trời quên thiện, ác?
Khiến kẻ nhún mình cũng phải chịu nỗi ly tan
Bao cuộc điêu linh còn chưa hết bàng hoàng
Thêm nghịch cảnh tưởng đã thừa nghịch cảnh!

Như mới vừa hôm qua 
Mắt còn vương lệ nhoà
Hình em qua ánh nến
Mà ngỡ thầm đuốc hoa

Mới ngày nào em còn ở quanh đây
Mà nay em đã bỏ đi đâu?
Sáng trưa chiều tối anh ngơ ngác
Trời đất sao dưng xám một màu

Một màu tang tóc phủ thê lương
Tuổi hạc ngờ đâu cũng đoạn trường
Cũng sầu cũng hận câu ly biệt
Cũng ủ chau mày lệ phiến gương

Mới ngày nào em còn cất tiếng oanh
Gần xa rộn rã lá tươi cành
Cung hoan lỗi nhịp tơ chùng phím
Ngọc nát gương mờ phai nét thanh

Mới ngày nào mình đưa nhau sang đây
Em anh vui vẻ tay trong tay
Một chuyến xe đời chưa đỗ bến
Chợt tối màn đêm bóng phủ dầy

Mới ngày nào tuổi xuân tràn nhựa sống
Môi son má thắm đời tươi hồng
Gió mưa nếm trải vòng nhân thế
Gục ngã giữa đường chưa tuyết Đông

7/2017
Quang Dương

No comments:

Post a Comment