Friday, June 14, 2019

Thơ và Thật


Thơ hay không hay bằng việc thật
Cũng như thơ đẹp không đẹp bằng người thật
Thơ tả thơm mát ngọt bùi sao bằng một lần nếm trải
Thơ khen nghiêng nước nghiêng thành sao bằng một lần thấy mặt

Bởi thơ chỉ là cảm nhận được diễn đạt bằng từ
Cũng bởi tại từ chỉ là ký tự vô giác vô tri
Dẫu được gán cho khả năng khơi gợi thần kỳ
Vẫn còn một khoảng cách rất xa giữa thơ và thật

Bấy lâu nay tôi làm thơ tả tình tả vật
Tưởng rằng đã làm nên những điều thiết thực
Uốn chữ nặn vần thành những hiện thân
Có biết đâu rằng đã uổng sức hoài công
Làm chuyện hoạ hổ hoạ bì bất khả hoạ tâm
Vì cái được tả chưa bao giờ là thật
Vì cái tưởng thật chỉ là phút ảo giác không hư

Tôi quăng bút ôm đầu ngồi thừ bất lực
Cúi âm thầm gặm nhấm một niềm đau
Giận tôi bất tài có làm được chi đâu...
Nhưng không chỉ giận mà đúng ra là tuyệt vọng!
Vì chẳng đem được người xưa về lại bên mình

Bao áng thơ rồi đều vô ích phải không?
Nào thấy đâu một tiếng cười, cái nhíu mày, liếc mắt
Hay hơi thở ấm, bóng mai qua mành trúc
Hoặc vạt áo cố nhân đang quấn quyện gần bên
Tất cả vẫn là căn phòng vắng lặng cô đơn
Bên giấy bút, ngọn đèn, tâm tư hiu hắt

Đó là thật, đó mới chính là hiện thực
Sự thực phũ phàng, trải nghiệm đớn đau
Quả đáng buồn chẳng biết nói làm sao
Định mệnh oan khiên, sức người cùng cạn

Đêm nay tôi lặng nhìn lên khoảng trời cao vô hạn
Lấp lánh bao nhiêu vì tinh tú bạt ngàn
Lòng vẩn vơ suy nghĩ miên man
Tưởng đã hiểu nhiều mà nào đã hiểu gì
Phải sự vật muôn đời vô giác vô tri?
Hay chính tôi mới là kẻ vô tri vô giác đó!

Tri kiến mù mờ vọng tâm trùm toả
Thọ tưởng mông lung hành thức hồ đồ
Còn mong gì linh hiển chuyện nằm mơ
Còn bận gì chữ nghĩa một bài thơ!

Quang Dương
6/2019

No comments:

Post a Comment