Monday, February 6, 2012

Sẽ Đến Một Ngày

Nhớ bóng cờ vàng nhớ Việt Nam
Nghe hai ca khúc lệ tuôn hàng
Thương quê thổn thức lòng sôi sục
Góp lửa soi ngời đuốc Việt Khang 

Đảng đừng bảo đảng không hề biết
Dân lầm than đói khổ lâu rồi
Bao cưỡng chế, phá nhà, cướp đất
Sẽ vùng lên, máu cuộn thành ngòi 

Đảng đừng vờ ngây thơ chẳng hiểu
Bao nạn nhân lao động buôn người
Sống lây lất chết không nhắm mắt
Sẽ hỏi thăm, xương trắng phơi đồi 

Đảng đừng cố làm như không thấy
Bao trẻ em, phụ nữ đọa đầy
Thân cô chiếc tha phương tủi nhục
Kiếp tôi đòi bạc phận không may 

Đảng đừng trách sao không lên tiếng
Bao người dân yêu nước trong tù
Bị đàn áp dã man đánh đập
Phá gông xiềng một phút nghìn thu 

Đảng đừng nói sao không bày tỏ
Vạn đơn từ khiếu kiện chất chồng
Trên bao che dưới càng kiêu lộng
Súng nổ rồi gậy đập lưng ông 

Đảng đừng chối ngu ngơ không rõ
Biển, đảo kia ai cúi đầu dâng?
Đất tổ tiên ai đang tâm nhượng?
Án tru di sử sách chẳng lầm 

Đảng đừng bảo đảng không ngờ tới
Tham nhũng cùng sâu mọt cả bầy
Ăn của đút từ trên xuống dưới
Ruỗng mục rồi, tận gốc lung lay 

Đảng đừng than sao không thương hại
Đã từ xưa đảng có thương ai?
Lừa lòng tin bao người ngây dại
Mặt nạ rơi hiện rõ chiêu bài 

Đảng đừng oán sao không nhân đạo
Thật nực cười kẻ cướp kêu đau
Đạo nghĩa nhân ai gây băng hoại?
Ác nghiệp sâu quả đắng đen màu 

Đảng đừng trách sao không nhắn nhủ
Bao lời khuyên nước đổ lá khoai
Bao nhiêu lần người ngay vướng hại
Giờ mong chi điểm mặt nhân tài 

Đảng đừng mơ quan thầy che đậy
Bọn gian manh tráo trở một tuồng
Khi sóng nổi toàn dân đứng dậy
Chúng chạy dài trối chết i uông 

Đảng đừng bảo sao không báo trước
Triệu hồn oan xưa thác hiển linh
Sẽ quay lại một giờ tiền định
Nợ thịt xương trả sạch u tình 

Đảng đừng khóc van xin lậy lục
Nước mắt dân đã quá khô cằn
Bao cánh tay hờn chưa vuốt mặt
Sắp đến ngày sắt thép cùng vung 

Quang Dương

No comments:

Post a Comment