Nhiều lúc nghĩ thấy buồn
Đất nước mình khổ luôn
Dân tộc mình vất vả
Lận đận mãi vẫn còn
Nguyên cớ bởi tại đâu
Thống nhất đã từ lâu
Vết thương không hàn gắn
Sao cứ còn đào sâu?
Nhưng hàn gắn sao nổi
Khi những kẻ cầm quyền
Với ảo vọng cuồng điên
Vẫn bạo tàn y nguyên
Vẫn độc tài độc đảng
Xem dân như kẻ thù
Nịnh Bắc triều làm bạn
Biến cả nước thành tù
Nhìn đâu cũng nghi ngờ
Ai khiếu kiện làm ngơ
Biểu tình vu phản động
Yêu nước đập không chờ
Lãnh đạo bao nhiêu năm
Đất nước vẫn dậm chân
Cán bộ giàu nứt đố
Dân nghèo còn xương khô
Nạn tham ô ăn cắp
Mỗi ngày một trầm trọng
Nền văn hóa, giáo dục
Đang bên bờ vực thẳm
Nói gì đến kinh tế
Toàn dựa vào ngoại bang
Còn ngân hàng, tài chánh
Khánh tận lo xếp hàng
Làm sao khác hơn được
Khi chế độ đảng quyền
Chỉ bao gồm những kẻ
Thích tô hồng hơn chuyên
Thích nói hơn thích nghe
Đỉnh cao cứ mãi khoe
Mà rặt phường ăn cướp
Xỏ lá và ba que
Bám đuôi bọn Tàu Cộng
Tưởng như thần hộ mạng
Có biết đâu thần chết
Đang chờ ngày đoạt mệnh
Tình hình quá bi đát
Bởi sự thật rõ ràng
Đảng Cộng còn ngự trị
Đất nước còn tan hoang
Rồi một ngày xấu nhất
Cộng đảng cũng cuốn cờ
Nhưng nước mình cũng mất
Mà mất tự bao giờ
Ai dửng dưng không tin
Xin thôi thành vong bản
Ai thờ ơ vô cảm
Xin nhớ mình Việt Nam
Quang Dương
No comments:
Post a Comment