Monday, November 2, 2015

Bóng Chiều Trôi

Thời gian bây giờ nhanh hơn ngày xưa
Mới sáng đây thôi mà đã quá trưa
Ngoảnh đi ngoảnh lại một chập bỗng tối
Tất bật ai ai thảy đều cũng vội

Một ngày chớp mắt vụt thoáng qua đi
Bấm tay tự hỏi làm được những gì?
Làm được kha khá hay được tí tí?
Nói ra mắc cỡ chẳng làm được chi!

Việc to, việc lớn đâu còn dám nghĩ tới
Việc vừa, việc nhỡ chưa đụng đến mà đã muốn dội
Việc nho, việc nhỏ hẹn lần hẹn lữa nhiều lần làm vẫn chẳng xong
Chỉ việc tầm thường vô ích thì cứ làm đi làm lại mãi đến thuộc lòng

Nấu nướng chợ búa quay vòng đảo điên
Vệ sinh tắm giặt lôi thôi phát phiền
Ốm đau bệnh tật nay thuốc mai khám
Mất hết thì giờ lãng nhách vô duyên

Mà không thế thì tưởng còn làm được chi?
Cái thân bệu nhệch thở được đã là quý
Lóng nga lóng ngóng chạm gì cũng chậm
Đã không biết tội còn bày đặt thơ với thẩn!

Thơ nặn một câu mất hết một ngày
Loay hoay sửa lại mất thêm ba ngày
Bẵng đi một tuần quăng đâu chẳng biết
Tình cờ đọc được lắc đầu quẳng viết

Lọ mọ ra vườn chân tay quờ quạng
Đá đụng đất chai cành gai ngại ngán
Cúi xuống nhỏm lên gân cốt cự rêm
Hái đỡ trái cam bàn thờ cúng tạm

Buồn khơi nỗi nhớ thắp hương vợ hiền
Khăng khít bao ngày giờ đã quy tiên
Bỏ mình đơn độc cõi đời ô trọc
Ý nguyện tâm thành mơ phút đoàn viên


  Quang Dương (vào Thu 2015)

No comments:

Post a Comment