Tuesday, August 22, 2017

Hồi xuân - Lão thán










Hồi xuân

Sáu hai tự thấy mình đâu già
Sáu tư nhìn lại trẻ thêm ra
Tóc vẫn đen tuyền da trắng tuyết
Môi son má phấn hồng mặn mà

Soi gương ai thế? À ra mình
Nức tiếng lâu rồi xưa đế kinh
Vương tôn công tử người qua lại
Quỵ luỵ bao phen hóng chút tình

Bây giờ sáu bó có sao đâu
Ra đường khối đứa vẫn mong cầu
Mà chẳng ai cầu thì cũng tốt
Đỡ phiền đỡ bực đỡ càu nhàu

Vì thế ai già mình chẳng già
Ai hoảng ai la mình không la
Mặc kệ thanh niên kêu bằng "bác"
Đâu "ke" sắp nhỏ bẩm rằng "bà"

Vui vẻ âu lo tự do mình
Già mà vui tính ấy già xinh
Lão mà lo nghĩ rằng lão dại
Sống cho hiện tại lợi thiệt tình

Thế thì thế nhé hãy an nhiên
Sáu bó bảy bó có chi phiền
Tám bó chín bó cứ phiên phiến
Đợi ngày chiếu bó là xong chuyện


Lão thán

Soi gương mới biết mình già
Sờ da mới biết da đà nhăn nheo
Sờ bắp mới biết bắp teo
Nắn gân mới biết gân đèo đuột khô

Bảy mươi năm thoắt đâu ngờ
Ngày nao son trẻ bây giờ lom khom
Trăng trên cao vẫn tươi tròn
Riêng ta chợt bỗng héo hon ngậm ngùi

Quang Dương (8/2017)

No comments:

Post a Comment