Thuở con nít
tôi là thằng viết ngoáy
Thầy
cô rầy, mẹ cha mắng không chừa
Nguệch
ngoạc mau rồi tập vở lẹ đưa
Bạn
đang giục những trò chơi đang đợi
Cũng
không chỉ viết mà chuyện gì cũng "ngoáy"
"Ngoáy"
từ ăn từ học đến việc nhà
Lớn
lên dần "ngoáy" cả tiếng lời ra
Đến
suy nghĩ cũng "ngoáy" ơi là "ngoáy"!
Vì
quá "ngoáy" nên đời đen như củ chấy
Thằng
chẳng ra thằng, ông chẳng nên ông
Hơn
nửa kiếp rồi mà thân mãi lông bông
Cũng
chả trách, đúng thôi, vì tội "ngoáy"
Ấy
thế mà yêu thì tôi không hề yêu "ngoáy"
Gặp
được người thương, tôi yêu rất đàng hoàng
Yêu
trọn chân tình, cẩn thận lớp lang
Và
trên hết, thật nghiêm trang đứng đắn
Em
đã cho tôi cả bầu trời rực nắng
Sưởi
ấm cõi lòng giá lạnh kiếp ly hương
Em
nhủ vầng trăng phô lại dáng nghê thường
Cho
đắm đuối tâm hồn đời lưu lạc
Từ
yêu em tôi biết mê tiếng nhạc
Dẫu
nhạc nào hơn được tiếng em cười
Cũng
từ yêu em tôi tập đón lá vàng rơi
Dẫu
chỉ đón một gót chân thôi cũng đủ
Tình
yêu ơi, em ơi, không bùa chú
Mà
trong tôi sao đầy ắp hân hoan
Mỗi
nắm tay đều như đã nạm vàng
Và
dát ngọc vào trong từng sóng bước
Đời
còn gì nữa cho tôi mà để ước
Một
tình yêu thôi cũng là đã quá nhiều
Để
biết ân cần để biết nâng niu
Để
cảm nhận những hương hoa từ cuộc sống
Nên
người ơi xin hãy cùng tôi ca tụng
Vạn
tuế tình yêu! Vạn tuế người yêu!
Thế
giới phải chăng sẽ thiện hảo mỹ miều
Khi
ai cũng có một tình yêu chân thật
Ơi
em yêu, người mà tôi thương mến nhất
Xin
cứ mỉm cười mà đừng nói năng chi
Hãy
để mình tôi rung động lắng tâm tư
Say
giao hưởng cùng em, hỡi Nàng Thơ yêu dấu!
10/2017
Quang Dương
No comments:
Post a Comment