Thấm thoát tháng
mười hai
Xấp lịch đã mảnh mai
Tờ rơi dần theo lá
Vèo đưa vàng sân ai
Vèo đưa những bước chân
Vội vã xa hay gần
Mông mênh nền trời đục
Lất phất cơn mưa phùn
Se se theo ngọn gió
Săn sắt rét lùa sang
Cánh chim chiều thấm mỏi
Co ro đậu thẳng hàng
Co ro người đếm tuổi
Xuân, hè, thu chóng qua
Mùa đông càng hối hả
Điểm sương màu tóc pha
Điểm dài những nếp nhăn
Ngoài mặt lẫn thâm tâm
Vết hằn sâu trong trí
Chẳng tan như phù vân
Chẳng tan như bọt nước
Quánh đặc như sắt chì
Đóng đinh từng cột mốc
Nặng nề neo bước đi
Những chuỗi ngày nhí nhảnh
Hồn nhiên xưa nay đâu?
Bao tháng năm rộn rã
Giờ cuối trời mưa mau
Giờ còn cội mộc già
Khô mục cỗi cằn da
Vật vờ xương nhánh lá
Run run nụ tầm hoa
Run run lăn triền dốc
Lốc cốc trốc xương khô
Dọc ngang những nấm mồ
Đêm mơ toàn dị mộng
Thấm thoát mà cuối năm
Thấm thoát cũng cuối đời
Lạnh, yếu, gầy, bệnh, mệt
Vòng tử sinh hẹn rồi
Lịch vơi lịch lại đầy
Lá rụng lá xum cây
Thiên nhiên tuần hoàn được
Người đi rồi xanh mây
12/2017 Quang Dương
No comments:
Post a Comment