Friday, October 5, 2018

Trắng một màu













Bỗng chốc thế mà quá nửa năm
Mấy tháng còn lại chắc cũng nhanh
Thấm thoát mình già thêm một tuổi
Đường về hư vô rút ngắn dần

Ngày xưa còn bé cứ mong cầu
Thời gian chậm quá, thúc cho mau
Cho thêm nhiều tuổi như anh chị
Chóng thành người lớn thích gì đâu

Trẻ con làm gì được tự do
Trẻ con ngày ấy chỉ nằm co
Loanh quanh hẻm ngõ còn bị mắng
Bé mà không học lớn buồn xo

Ấy thế, tháng năm vụt cái ào
Chưa kịp nên người đã đảo chao
Tiếng thầy âm vọng tiếng bom đạn
Tuổi trẻ một thời cũng xanh xao

Học tài? Thi phận? Ruổi lên đường
Sách vở ích gì buổi nhiễu nhương
Thao trường lăn trải sân trường giã
Đánh giặc trò chơi hẹn chiến trường

Đứa rừng xanh lá đứa ra khơi
Đứa lướt tầng không sấm sét trời
Cô bạn mắt nâu bên hàng xóm
Vội lấy chồng xa lỗi thiệp mời

Đời trai chinh chiến đố gian nan
Một mảnh tình yêu khó vẹn toàn
Chĩa súng bên đồi canh bóng giặc
Biên thuỳ trống giục nức tâm can

Trừng mắt đêm nào cũng hoả châu
Đường vào chiến tuyến hố nông sâu
Rừng lau ruộng lác mìn chông bẫy
Bãi đáp bờ mương pháo chụp đầu

Thế hệ thanh niên của chúng tôi
Buồn nhiều vui ít hẹp tương lai
Ai bảo lớn lên thời bom đạn
Mà không oằn trĩu nợ hai vai?

Mà không canh cánh những suy tư
Chia dòng Bến Hải cộng thù như
Thương cho đất mẹ cày bom đạn
Xót những oan hồn nương vất vơ

Hận những con người khởi chiến tranh
Xâm lăng, “giải phóng” chết toàn dân
Thịt xương vô tội no chủ nghĩa
Máu rỏ cờ hồ khát cộng quân

Quán nhậu phép về chuốc để quên
Xã tắc sơn hà bỗng ngửa nghiêng
Bao nhiêu tử sĩ hồn vương đế
Hạo khí giống nòi vãn linh thiêng?

Ngạo nghễ ngày nao bỗng bó tay
Quan quân thúc thủ xích xiềng dây
Tội dân lê thứ lao đao bước
Xoáy dập thuyền nghiêng sóng bủa đầy

Xa nhà xa nước xa quê hương
Lạ đất lạ dân lạ phố phường
Tay trắng giọt cày lên muối mặn
Chiều trông xứ mẹ khói mờ vương

Giờ đây mưa gió tẩm dãi dầu
Thương về cố quốc lệ mềm câu
“Nhân sinh tự cổ thuỳ vô tử...”
Ai ngỡ tâm son trắng một màu

Quang Dương

No comments:

Post a Comment