Tháng Tư về thêm một lần khơi gợi
Nỗi niềm vong
gia thất quốc nghẹn ngào
Từng ngày qua
như đang tháo từng lớp vải
Vết thương chưa
lành mà càng thêm day dứt quặn đau
Đau lắm, mất tự
do, mất nhà, mất đất
Mất chồng, mất cha,
mất hết người thân
Còn thê thảm
hơn khi mất cả giang sơn
Mất tổ quốc,
mất quê hương dân tộc
Việt cộng vào
đây là chúng ta mất hết
Đúng là thế rồi
có phải vậy hay không?
Sao cơ nghiệp
ruộng nương đang khang trang bát ngát
Bỗng trắng tay
trần một tấc đất cũng không
Việt cộng vào
đây là đời ta tan nát
Đúng như thế
rồi có phải vậy hay không?
Sao cuộc sống
đang yên lành câu hò tiếng hát
Bỗng dội AK
chen đạn pháo đùng đùng
Việt cộng vào
đây ai cũng thành có tội
Đúng là thế rồi
có phải vậy hay không?
Sao gương mặt
anh đang tươi cười rạng rỡ
Bỗng chợt âu lo
ngơ ngác dè chừng
Việt cộng vào
đây gây đau thương tang tóc
Ai bảo là sai?
Ai nói là không?
Hãy nhìn kỹ đi:
Mậu Thân, Cai Lậy
Đại Lộ Kinh
Hoàng, Tỉnh lộ 7 kìa trông!
Việt cộng vào
đây là điêu tàn băng hoại
Ai phán là sai?
Ai cãi là không?
Chùa, miếu, nhà
thờ, thánh đường tan nát
Sách vở ra tro,
đạo nghĩa mịt mùng
Việt cộng vào
đây người dân thành nô lệ
Ai bảo khó tin,
ai nghĩ là không?
Trừ bốn triệu
đảng viên và những thành phần liên hệ
Có phải hầu hết
dân mình đang nặng ách cùm gông?
Việt cộng vào
đây lời thanh tao biến mất
Ai cho là sai,
ai đang nghi ngờ?
Tiếng nói cộc cằn,
ngôn từ lạ lẫm
Khẩu hiệu lạc dòng,
âm điệu ngây ngô
Việt cộng ngồi
lâu biển cũng thành biển chết
Ai thấy là kỳ,
ai đang lắc đầu?
Formosa một lần
trắng tay ngư phủ
Biển Đông còn chăng? Còn cái “lưỡi bò!”
Việt cộng ngồi
lì đất cũng thành đất lạ
Ai đang dụi
mắt, ai đang ngủ trưa?
Tự trị, đặc khu, Tàu phù, nhượng địa
Bô-xít loang
bùn dài mãi những cơn mưa
Ai bảo vết thương nào nhờ thời gian cũng khỏi
Họ sai rồi, hay
ít nhất chẳng gồm tôi
Ngày nào cộng sản
phi nhân hãy còn tồn tại
Chỉ thấy thêm
tan hoang đổ nát dập vùi
Ai bảo hãy quên
đi hận thù và cùng nhau hoà giải
Đó là Việt gian
vì không chỉ riêng tôi
Mà toàn thể
đồng bào sau lần bị trói tay bức hại
Còn nhớ mãi
đường ranh Quốc Cộng rạch ròi
Tôi bước đi
trong những ngày Tháng Tư buồn tủi
Trời đất xạm
màu và nước quặn mình đau
Cùng tiếc cho
một thời miền Nam chan hoà nắng dội
Cùng khóc theo
bao anh linh tử sĩ ngậm ngùi
Bốn mươi tư lần
Tháng Tư nghiệt ngã
Đất nước điêu
linh còn thống khổ đến bao giờ?
Dân tộc tang
thương vẫn nhọc nhằn tơi tả
Bị vắt kiệt
lương tri và nhuệ khí giống nòi
Bốn mươi tư lần
Tháng Tư tưởng nhớ
Tôi vẫn tin vào
một Tháng Tư sau
Không còn cộng
nô, không còn đảng xã
Chỉ có hoa thơm
và nhân nghĩa tươi màu
Bốn mươi tư lần
xót xa thôi nhé
Xin nắng ươm
vàng một Tháng Tư sau
Là ngày toàn
dân vui mừng rộn rã
Dân chủ đa
nguyên lấp lánh tươi màu
Quốc Hận 4/2019
Quang Dương
No comments:
Post a Comment