Bóng rợp che đường Nguyễn Bỉnh Khiêm
Dài con mắt ngóng mải mê tìm
Sao trăm tà áo vờn trong gió
Tìm chỉ một tà riêng nhớ riêng
Có phải là em nhân dáng quen
Đơn sơ áo lụa nón quai mềm
Ngây thơ tóc quyện phai chiều nắng
Tan học hai trường chung lối bên
Có phải rằng em lớp Nhất xưa
Ngồi ngay bàn nhất ngại chơi đùa
Tháng nào điểm cũng cao hạng nhất
Cô giáo thương nhiều, bạn mến ưa
Gặp lại nhau đây có phải duyên
Cho anh cô bạn dễ thương hiền
Cho đường đi học thêm hoa nở
Cho mộng ban đầu mãi đẹp thêm
Ngơ ngẩn trông theo đã bao ngày
Muốn quen nhưng thẹn với lòng đây
Biết mình dốt chữ nên hay ngượng
Mơ tưởng tơ trời kết vận may
Thất, Lục qua rồi Đệ Ngũ mau
Học sinh trung học dám cao cầu
Chút lòng trong trắng mong bằng hữu
Chuyện lớp chuyện trường trao đổi câu
Đệ Tứ, Đệ Tam lại nối điêu
Em lên thiếu nữ đẹp xinh nhiều
Anh còn khờ khạo trai đương lớn
Thừa thãi ân tình vụng tiếng yêu
Nên mãi đạp xe theo lối xanh
Những hôm không gặp vẩn vơ đành
Gặp thì ngượng nghịu không nên chuyện
Mang tiếng nam mà mắc cỡ quanh
Anh đoán em đâu nỡ vô tình
Nhưng là con gái nết đoan trinh
Bao lần chắc hiểu lòng anh đã
E lệ phần em vẫn khép mình
Cứ ngại ngần nên mãi đợi chờ
Xe qua bao ngả bụi bao mờ
Một chiều em rẽ sang bến lạ
Thờ thẫn trông vời, một gã ngơ
Quang Dương
No comments:
Post a Comment