Em đến
San-Franc cài hoa trên tóc
Thành phố sương mù chợt tỉnh
giấc mộng du
Tiễn em về hoa cài ngực áo
Thung lũng se buồn vàng man
mác trời thu
Gót chân em đi biển xôn xao bờ
cát
Sóng bạc vươn mình cố níu chút
thanh hương
Dáng ngọc khuất dần núi đồi
trầm mặc
Thông biếc thôi reo còn liễu
rũ bên đường
Em bước lên toa đàn sóc nâu
ngơ ngẩn
Ngước thẳng mình nghe rạo bánh
xe lăn
Những cánh chim chiều ngỡ
ngàng gọi gió
Gió đã hiểu rồi và đang đứng
lặng câm
Còn lại đây phấn hương nồng
ngây ngất
Còn lại đây dư ảnh diễm nùng
Những lao xao đời thường đâu
còn bận mắt
Những mệt mỏi chán chường vừa
thức giấc trẻ trung
Bỗng tan biến hết vào hư vô
vắng lặng
Như nguyệt cầm chợt đứt sợi
thanh âm
Hàng tượng đá công viên thu
mình ẩn nhẫn
Tự hỏi còn chăng bừng sống lại
một lần?
Sao đã vội đi, tia hồng còn
nấn ná
Lũ sơn ca thèm ríu rít trên
cành
Mới kịp nhận ra một điều rất
lạ
Sa mạc tâm hồn vừa nảy chút
mầm xanh
11/2019
Quang Dương
No comments:
Post a Comment