Saturday, August 15, 2020

Nhẹ bút theo dòng
















Tình xa

Chỉ loan 
    chẳng buộc neo thuyền
Phấn son nhạt, 
        mảnh hương nguyền phôi pha
Canh khuya 
            chiếc bóng đèn hoa
Giọt tương tư nặng, 
                     tình xa thấu tình?


Nỗi lòng

Yêu anh em quyết một đàng
Chẳng yêu ai khác chẳng màng so đo
Rằng em vốn tính hay lo
Đi thuyền sợ gió đi đò sợ giông
Đêm khuya đắp mảnh chăn hồng
E chưa đủ ấm phòng trông thiếu người
Gương nga chiếc bóng bồi hồi
Ra vào ngơ ngẩn đứng ngồi không yên
Tơ trời sớm cuộc lương duyên
Mẹ cha ước có rể hiền là anh


Nhà anh

Nhà anh giáp mặt bờ ao
Sáng xem đỉa quậy chiều chào muỗi quây
Thương em đành kín lòng này
Sợ đêm dị nghị sợ ngày cười chê
Đũa son nạm ngọc buồng khuê
So đo bát đất khó bề trăm năm
 

Nhà em

Nhà em vách đất mái tranh
Một gian chõng lệch một manh chiếu từa
Chăn đơn đắp mỏng cũng vừa
Dám đâu ước vọng mà thưa thốt lời
Tạ ơn quân tử tìm nơi
Trầu cau xin khỏi tiếng đời thị phi

 
Khó màu

Nhà em ngõ hiểm hào sâu
Tường cao rào rậm khó màu lân la
Mẩn mê da tuyết mặt hoa
Lòng thôi đã dặn chân sa cứ vào 
Đi bằng cửa trước ngại chào
Đi bằng cửa ngách, ối dào “bẹc-giê”!

8/2020
Quang Dương

No comments:

Post a Comment